Ôn Tiểu Huy ngây ngẩn một lúc, thấy Lạc Nghệ mơ màng, cậu lặng lẽ muốn rời khỏi giường.
Ngay khi cậu vừa động đậy, Lạc Nghệ ngay lập tức mở mắt ra: "Em đi đâu thế?"
Ôn Tiểu Huy giật mình: "Mẹ bảo em vể ăn tối."
Lạc Nghệ thở phào.
"Có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng. Anh cảm thấy như mình đang nằm mơ, anh mơ rằng em ở cạnh mình, nhưng rồi em lại muốn đi..." Lạc Nghệ thở dài: "Anh thật là đáng ghét, sao anh lại có thể trở nên như thế này chứ?"
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, lòng thấy thật rối bời. Cậu ngập ngừng một lúc rồi nói: "Ngày mai em sẽ tới."
Lạc Nghệ dịu dàng nhìn cậu: "Tiểu Huy, em sẽ quay lại thật chứ?"
Trong một khoảnh khắc, cậu có chút do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu.
"Em hôn anh lần nữa được không?"
Ôn Tiểu Huy tựa lên trán hắn, hôn lấy đôi môi của Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ mỉm cười: "Ngọt quá."
Đối diện với đôi mắt dịu dàng ấy, trái tim Ôn Tiểu Huy run lên, khuôn mặt trắng bệch của Lạc Nghệ yếu ớt mà đẹp, trông vừa điềm đạn vừa đáng thương. Cậu vỗ nhẹ lên mặt Lạc Nghệ: "Nghỉ ngơi đi, em sẽ quay lại mà. "
"Em sẽ trả lời nếu anh nhắn tin cho anh chứ?"
"Nếu em đọc được."
"Thế còn điện thoại thì sao?"
"Nếu em nghe được."
"Mai khi nào em tới?"
"Em dậy sẽ đến ngay."
"Em có muốn ăn bữa sáng anh làm không?" Lạc Nghệ cười nói: "Anh cũng muốn dậy sớm nấu cho cho em."
Ôn Tiểu Huy gãi đầu, "Em cũng hơi thèm thật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078574/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.