Lạc Nghệ dịu dàng nhéo nhéo mặt hắn: “Mau nghĩ ra.”
Mặt Ôn Tiểu Huy từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng biến đen (lợi hại =))),hắn run run chỉ vào Lạc Nghệ: “Là, là em......”
“Đương nhiên là em, làm gì có chuyện em để kẻ khác chạm vào anh.”
Tảng đá lớn đè ngực Ôn Tiểu Huy vỡ tan, đụng cho người hắn choáng váng. Trí nhớ đứt quãng được hắn chắp vá lại, hình như...... đúng là Lạc Nghệ có tới, chẳng qua hắn say rượu, khi tỉnh lại người đầu tiên trông thấy là Lê Sóc, cho nên đương nhiên nghĩ hắn và Lê Sóc......
“Phắc!” Ôn Tiểu Huy quát to một tiếng, đấm một cái lên hõm vai Lạc Nghệ, một đấm này không lưu chút tư tình, đánh cho Lạc Nghệ sắc mặt biến hóa. Ôn Tiểu Huy giãy dụa đẩy y ra, nhảy dựng lên, quát lớn “Lạc Nghệ cái thằng siêu ngu này, mẹ nó mày làm cho lão tử suy tư một ngày một đêm, mẹ nó anh mày còn tưởng rượu say chơi loạn với Lê Sóc, anh...... anh còn tưởng anh...... cái thằng đần này......” Ôn Tiểu Huy nói xong, càng nghĩ càng ủy khuất, thanh âm dần nghẹn ngào.
Hắn mới là thằng đần, tự dưng khiến mình phải buồn bực!
Lạc Nghệ xoa bả vai: “Tiểu Huy ca, xin lỗi mà, đáng lẽ em nên ở lại với anh.”
“Vô nghĩa! Mày ngủ với lão tử xong không ới một câu đã chạy mất, chơi gái còn phải thả lại tiền, mẹ nó mày vung tay áo còn không vướng chút mây (*) nhỉ! Anh vừa mở mắt đã thấy Lê Sóc, anh có thể không hiểu lầm sao!”
(*) nhấn mạnh một sự thực hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078654/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.