Buổi tối, Đường Học Chính tiễn Phù Hiểu ra ngoài với thái độ hờ hững. Phù Hiểu thì để mặt mộc (cô nào dám mếch ắp mếch iếc gì) và tấm tức chun mũi, làm mặt quỷ với anh rồi bước đi.
Ái chà chà, cái cô bé vô ơn kia nữa, thả cô ấy ra ngoài mà cô ấy còn dám không biết điều vậy ư? Rõ là không nên để cô ấy đi mà. Anh khẽ hừ, rút di động ra mở máy: thôi thì nhân lúc này sắp xếp mấy việc cũng được.
Như thường lệ, anh vừa mở máy là những tiếng: “píp” (báo có tin nhắn) lại liên tục vang lên. Anh đợi trong chốc lát rồi vô tình anh thấy một tin nhắn ngoài dự kiến. Anh bèn gọi lại, không lâu sau, có người nhấc máy, “Ngoại ạ?” Đường Học Chính cười bí hiểm, gọi lên một tiếng.
“Học Chính à.” Đáp lại anh là một giọng nói từ ái và có vẻ như đang rất vui.
“Lâu rồi con không đến thăm ngoại được, ngoại vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”
“Ha ha, khỏe lắm, có đi thi đánh golf cũng không thành vấn đề!” Tiếng cười sang sảng chứng thật cho lời đối phương, “Dạo gần đây anh đi đâu chơi mà không ai tìm được anh vậy?”
“Ngoại bảo gì cơ ạ, hôm nào con chả tản bộ trong thành, người ta sắp nhìn con đến phát ngán rồi.” Đường Học Chính cầm trái táo lên cắn một miếng và gác cặp chân dài lên bàn.
Ai thèm tin mấy lời phét lác của anh chứ! Ông già ở đầu dây bên kia cười khà làm như không nghe thấy, sau đó, ông nói với vẻ nghiền ngẫm: “Ngoại nghe nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-hieu-em-la-cua-anh/470895/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.