Tất nhiên là đưa đến rồi.
Lâm quản gia làm việc rất nhanh nhẹn. Chân trước 7361 vừa rời đi, chân sau ông đã phái người mang cà chua tới nhà Bùi Nhuận, vừa vặn đến nơi vào giữa trưa.
"Ta bảo bọn họ đặt ở nhà ta." Bùi Nhuận nói, "Ngươi bây giờ muốn đi xem không?"
7361 vừa đứng lên, nghe Bùi Nhuận nói xong lại ngồi xuống: "Thôi, chờ ta ăn xong rồi đi, ngươi thấy được là được."
Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là ăn cơm. Vừa rồi nhắc đến cà chua chẳng qua chỉ muốn cho Bùi Nhuận biết, nếu y đã thấy qua, cậu cũng không cần gấp gáp đi xem nữa.
Trên bát canh sườn trong vắt, nổi lác đác mấy lát sơn tra đỏ thẫm. Muỗng gỗ múc xuống, kéo theo những miếng bí đao ninh đến trong suốt cùng từng khúc sườn chắc nịch.
Không biết hầm bao lâu, thịt lẽ ra phải bám chặt vào xương, nay chỉ khẽ chạm vào đã rời ra từng mảng.
7361 múc đầy một muỗng lớn bỏ vào miệng, bí đao vừa chạm liền tan, thịt sườn mềm tơi, hòa với nước canh ngọt thanh, hương vị thơm lừng như đánh thẳng vào đại não.
Không biết có phải nhờ chút sơn tra mà Bùi Nhuận thêm vào hay không, mà bát canh này chẳng hề ngấy một chút nào.
Chẳng mấy chốc, 7361 đã ăn sạch bát canh đầy ắp, ngay cả một giọt cũng không chừa lại.
Buông bát xuống, cậu còn vô thức li.ếm li.ếm môi.
"Ngon quá."
7361 không hề keo kiệt lời khen dành cho Bùi Nhuận, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, lại thò đầu nhìn nồi lẩu bên cạnh, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760731/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.