Ngày hôm sau, như thường lệ, hạ nhân Lâm phủ đến lấy đồ ăn.
7361 cõng sọt rau xanh tươi non vừa hái trong ruộng đi đến trước cửa nhà Bùi Nhuận. Ngoài chiếc xe ngựa của Lâm phủ, cậu bất ngờ trông thấy Bùi Nhuận cũng có mặt.
"Bùi Nhuận?" 7361 bước tới, vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Sao ngươi lại ở đây?"
Bùi Nhuận không đáp mà hỏi ngược lại: "Không còn giận nữa à?"
7361: ?
7361: !
Thì ra hôm qua Bùi Nhuận đã nhìn thấu hết thảy!
Rõ ràng ngày hôm qua cậu đã quyết định không giận nữa, vậy mà giờ phút này lại có chút bực bội. Cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại giận, chỉ là... cứ giận thôi.
Tấm thẻ gỗ nhỏ treo bên hông khẽ lay động, 7361 nghiêng người, không thèm nhìn Bùi Nhuận, mặt căng ra, hậm hực nói: "Ta... ta đâu có giận."
Tốt lắm, người phỏng sinh hôm nay cũng có tiến bộ, đã học được một kỹ năng quan trọng của nhân loại: Nói dối!
Dù rằng cậu cũng không biết tại sao mình phải nói dối, nhưng cậu chính là không muốn để Bùi Nhuận được như ý. 7361 tức tối nghĩ thầm.
Sau lưng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, rồi cậu nghe Bùi Nhuận chậm rãi nói: "Vậy à? Nếu không giận, vậy chẳng phải ta đã phí công chuẩn bị lễ tạ lỗi sao?"
7361 lập tức quay phắt đầu lại: "Lễ tạ lỗi? Cái gì lễ tạ lỗi? Ngươi lại chuẩn bị quà cho ta?"
Khuôn mặt cậu tràn đầy chờ mong, hiển nhiên đã quên sạch chuyện mình còn đang tức giận một khắc trước.
Bùi Nhuận khẽ nhếch khóe môi, nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Y không nhắc lại chuyện tạ lỗi, chỉ nhìn sắc trời rồi nói: "Thời gian không còn sớm, chẳng phải ngươi còn phải vào huyện sao? Nếu không giận, vậy mau chóng lên đường đi, người của Lâm phủ đang đợi."
Hạ nhân do Lâm phủ phái tới lúc này vẫn đang đứng bên cạnh xe ngựa, vẻ mặt vô cảm. Nghe Bùi Nhuận nhắc đến mình, hắn vội vàng xua tay: "Công tử, ta không vội."
7361: ...
Thật khó chịu vô cùng.
Hôm nay Bùi Nhuận còn khiến người ta bực hơn cả hôm qua.
Bùi Nhuận hư hỏng rồi!
Cậu xách sọt tre trong tay, quẳng thẳng lên xe, sau đó chống tay lên mép xe ngựa, nói với hạ nhân Lâm phủ: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Hạ nhân kia nhìn thoáng qua Bùi Nhuận, lại nhìn 7361, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Nhưng mà... Bùi công tử..."
7361 chẳng buồn đáp, chỉ mím môi thành một đường thẳng.
Tiếng xe lăn vang lên khe khẽ, hơi thở của Bùi Nhuận cũng theo đó mà đến gần. Chẳng mấy chốc, một chiếc túi vải nhỏ, màu sắc thanh nhã, đong đưa trước mặt 7361.
Đôi mắt cậu lập tức dán chặt vào chiếc túi, ánh nhìn lướt theo từng động tác của Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận bật cười: "Không định hỏi xem ta đến đây làm gì sao?"
"Làm gì?" 7361 vẫn chăm chú nhìn túi vải, vô thức hỏi theo.
"Đi vào huyện."
"Đi..." 7361 thoáng giật mình, tầm mắt cuối cùng cũng rời khỏi chiếc túi.
Chạm phải ánh mắt mang ý cười của Bùi Nhuận, cậu ngạc nhiên thốt lên: "Bùi Nhuận, ngươi cũng vào huyện sao?"
Bùi Nhuận khẽ gật đầu.
"Làm phiền rồi, có thể nhường ta một chỗ không?"
Nghe Bùi Nhuận cũng phải vào huyện, 7361 lập tức quên sạch chuyện giận dỗi. Cậu nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, giơ tay định đẩy xe lăn của Bùi Nhuận: "Vậy để ta giúp ngươi!"
Cậu sức lực vốn lớn, trọng lượng của cả xe lăn lẫn Bùi Nhuận đối với cậu mà nói chẳng đáng là bao.
Hạ nhân Lâm phủ bên kia sau khi nghe thấy, cũng vội vàng chạy tới định giúp một tay.
Nhưng Bùi Nhuận chỉ phất tay, nhẹ nhàng ngăn động tác của hai người: "Ta tự làm được."
—
Một lát sau, xe ngựa của Lâm phủ bắt đầu lăn bánh.
Chiếc xe này vốn là xe cũ của Lâm phủ, dùng được hai năm thì đổi mới. Bình thường xe chở hàng chỉ là loại xe kéo đơn giản, nhưng Lâm quản gia luôn cẩn thận, nghĩ rằng mỗi lần đều phải đưa đón 7361, liền dặn phu xe lắp thêm thùng xe. Như vậy, ít nhất có thể che bớt mưa gió.
Bên trong thùng xe hơi chòng chành, lại có chút chật chội. 7361 và Bùi Nhuận ngồi đối diện nhau, giữa hai người là mấy sọt tau đang chờ được giao đi.
Trán Bùi Nhuận vẫn còn vương vài giọt mồ hôi lấm tấm, quần áo vì vận động lúc nãy mà hơi có chút xộc xệch.
Y khẽ chỉnh lại y phục, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ sạch sẽ, nghiêm trang như thường ngày.
Sau đó, y đưa tay vào ngực áo, lấy ra chiếc túi vải nhỏ khi nãy, đưa tới trước mặt 7361, mỉm cười nói: "Tạ lỗi."
7361 nào còn quan tâm đến chuyện tạ lỗi hay không tạ lỗi, đôi mắt cậu mở to, không chút e dè mà nhìn chằm chằm vào đôi chân của Bùi Nhuận.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của 7361, Bùi Nhuận không hề tức giận, chỉ khẽ cười hỏi: "Sao vậy? Vẫn còn giận à?"
"Bùi Nhuận! Chân ngươi vẫn còn có thể dùng?!"
Vừa rồi, Bùi Nhuận đã từ chối sự giúp đỡ của 7361 và hạ nhân Lâm phủ, tự mình đỡ xe lăn đứng lên, chống vào càng xe để leo lên xe ngựa.
Tuy động tác không được linh hoạt như 7361, nhưng cũng không có vẻ gì là khó coi.
7361 chưa từng thấy Bùi Nhuận đứng dậy bao giờ, cũng luôn mặc nhiên cho rằng hai chân của y đã hoàn toàn tàn phế. Vì thế, hiện tại mới khiếp sợ đến vậy.
Bùi Nhuận cụp mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, giọng nói cũng trở nên phẳng lặng hơn đôi chút: "Không phải, chỉ còn một chân mà thôi."
"Vậy à?" 7361 nghĩ nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng: "Thế thì tốt quá rồi, vẫn còn một chân mà."
Khi còn ở hoang tinh, do chiến tranh giữa các tinh hệ, những cư dân tị nạn đến đó hầu như đều là người đã bị thương tật.
Những người này phần lớn đều xuất thân từ các tinh cầu hạ đẳng, không thể nào mua nổi những thiết bị phục hồi cơ thể đắt đỏ, cuối cùng chỉ có thể bị ném vào những khu ổ chuột nơi hoang tinh, làm những công việc vất vả như phân loại rác thải. So với nhóm người phỏng sinh như 7361, tình cảnh của họ còn thê thảm hơn nhiều.
7361 từng gặp vô số người cụt tay, mất chân. Có kẻ thậm chí tứ chi chỉ còn lại mỗi một cánh tay.
Bùi Nhuận vẫn còn cả hai chân, hơn nữa một chân vẫn có thể sử dụng. Với cậu mà nói, đây thật sự là một chuyện vô cùng tốt.
Vậy nên, cậu thật lòng vui mừng cho Bùi Nhuận!
Thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt 7361, thần sắc của Bùi Nhuận cũng dịu lại, khẽ giọng phụ họa: "Phải, cũng may mắn lắm."
Không bàn thêm chuyện về đôi chân, 7361 liền nhận lấy món quà gọi là "tạ lỗi" của Bùi Nhuận.
Mở ra, bên trong là sáu chiếc bánh ngọt được xếp ngay ngắn, có bánh đậu xanh, cũng có bánh bí đỏ.
Không giống như một lễ vật tạ lỗi lắm, nhưng 7361 vẫn rất vui vẻ. Cậu tùy tiện lấy một chiếc bánh đậu xanh, bỏ vào miệng nhai ngon lành, vừa ăn vừa hỏi: "Bùi Nhuận, ngươi còn chưa nói, ngươi vào huyện làm gì vậy?"
"Gặp một vị trưởng bối."
"Trưởng bối?"
"Ừm."
Nghe được câu trả lời, 7361 cũng không hỏi thêm.
Ăn xong bánh đậu xanh, cậu lại cầm một chiếc bánh bí đỏ, cắn một miếng, nghĩ nghĩ rồi nói với Bùi Nhuận: "Đúng rồi, ta thấy thịt dê nướng vẫn là ăn ngay khi mới ra lò mới ngon. Trước đây ta mang về cho ngươi đều đã nguội, hâm nóng lại cũng không còn hương vị như ban đầu. Lần này chúng ta cùng vào huyện, vừa hay có thể ăn ngay tại chỗ."
"Được."
"Còn có bánh nướng nữa, cũng là ăn lúc vừa ra lò là ngon nhất."
"Ừm."
"Vậy sau khi xong việc, chúng ta dạo quanh một chút?"
"Cũng được."
"Còn có..."
...
Hai người cứ thế trò chuyện suốt quãng đường, xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến huyện thành.
Xe dừng lại gần Bách Duyệt Hiên, 7361 đứng bên cạnh, trông thấy Bùi Nhuận tự mình đỡ thành xe ngựa. Dù động tác có chút lảo đảo, nhưng cuối cùng vẫn vững vàng ngồi trở lại trên xe lăn.
Sau khi thả hai người xuống, hạ nhân Lâm phủ liền đánh xe rời đi, mang theo những sọt đồ ăn hôm nay.
Bùi Nhuận chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Duyệt Hiên ở không xa: "Đây là quán ăn mà ngươi hay mang rau đến?"
Trước cửa Bách Duyệt Hiên hôm nay lại vắng vẻ, chẳng có cảnh thực khách chen chúc chờ vào như mọi khi.
7361 chẳng buồn để ý đến điều đó, cậu vác sọt tre lên vai, đáp gọn: "Ừ, nhưng chúng ta đi cửa sau."
Cậu quen cửa quen nẻo vòng ra sau, như thường lệ, Trụ Tử ra tiếp đón.
Thấy 7361 dẫn theo một người xa lạ đến, Trụ Tử thoáng sững sờ, ánh mắt rơi trên người Bùi Nhuận.
"Tiểu ca, vị này là...?"
"A, đây là Bùi Nhuận."
"À, Bùi... Bùi..." Trụ Tử nhìn y phục và phong thái nho nhã của Bùi Nhuận, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
"Tùy ý gọi là được." Bùi Nhuận mỉm cười, nói, "Thường nghe Liễu Dao nhắc tới Trụ Tử huynh đệ, trước nay cậu ấy đến đây, cũng nhờ ngươi chiếu cố."
Nghe thấy tên của mình, 7361 lập tức giơ tấm mộc bài nhỏ bên hông lên, quơ quơ trước mặt Trụ Tử, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Ta tên Liễu Dao."
Trụ Tử giật mình, nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của 7361, một lúc sau mới chần chừ thử gọi: "Liễu... Liễu Dao?"
7361 lập tức gật đầu lia lịa, trong khi Bùi Nhuận ngồi bên cạnh, khóe môi ẩn hiện ý cười.
Trụ Tử trong lòng cảm thấy kỳ quái. Hắn nhớ rõ lần trước tiểu ca nhi đến đây, cô nương đi cùng cậu gọi cậu là "Tiểu Mãn".
Tuy nhiên, lúc này không phải lúc bận tâm mấy chuyện ấy. Nhớ đến hai ngày nay sắc mặt sư phụ ủ ê, Trụ Tử vội vàng đón hai người vào trong.
"Sư phụ đang chờ tiểu ca ở bên trong."
—
Trong gian nhã phòng của Bách Duyệt Hiên, trên chiếc bàn tròn gỗ đào, một bàn tiệc thịnh soạn đã được dọn sẵn.
Khi Bùi Nhuận và 7361 bước vào, đầu bếp Ngô đang trò chuyện cùng chưởng quầy. Thấy 7361, Ngô đầu bếp vội đứng dậy đón tiếp: "Tiểu ca đến rồi."
Ánh mắt ông lướt đến Bùi Nhuận, bất giác cất tiếng hỏi: "Vị này là... phu quân tiểu ca?"
Chẳng đợi Bùi Nhuận lên tiếng, 7361 đã gật đầu: "Ừ."
Cậu còn có chút đắc ý mà giới thiệu: "Y tên Bùi Nhuận."
Lâm quản gia vẫn luôn gọi như vậy, trước đó Bùi Nhuận chỉ bảo là hiểu lầm, nhưng chưa từng giải thích rốt cuộc hiểu lầm thế nào. Về sau, Lâm quản gia cứ nhắc đến y là "phu quân nhà ngươi".
7361 nghe riết thành quen, thế nên khi đầu bếp Ngô hỏi, cậu chẳng chút suy nghĩ mà gật đầu ngay.
Nhìn Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn, đầu bếp Ngô bất giác tưởng tượng ra một kịch bản bi thương, tiểu phu lang vất vả trồng rau, khổ cực nuôi dưỡng trượng phu tàn tật, duy trì gia đình. Nhất thời, ông không khỏi xúc động cảm khái.
Lúc này, chưởng quầy mới lên tiếng: "Bùi lang quân, tiểu ca, mời ngồi."
Sau khi an tọa, tất nhiên không thể thiếu một màn khách sáo.
Mọi người đều biết hôm nay gặp mặt là để bàn về khế ước, nhưng chẳng ai vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề. Trước hết, vẫn là nâng chén cạn ly, trò chuyện đôi ba câu cho phải đạo.
7361 là một ca nhi, Ngô đầu bếp cùng chưởng quầy tự nhiên sẽ không đi uống rượu cùng cậu.
Cũng may Bùi Nhuận có mặt, y bưng lên chén rượu, Ngô đầu bếp lại thấy đối phương tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng dáng vẻ lại thanh lãnh như một người đọc sách, làm gì có vẻ là kẻ có thể cùng ông, một thô nhân, chạm chén uống rượu.
Vì thế, Ngô đầu bếp chỉ đành chủ động tiếp lời: "Vậy thì... Tiểu ca một đường vất vả, cứ ăn uống trước đã, hôm nay cũng vừa hay có dịp nếm thử tay nghề của ta."
7361 tất nhiên không khách sáo, từ lúc ngồi xuống cậu đã nhìn chằm chằm bàn đầy mỹ vị trước mặt.
Trên bàn bày biện mười hai món nóng lạnh, chay mặn đủ đầy, thoáng nhìn đã biết tiêu tốn không ít bạc.
7361 nào từng thấy qua trận thế này, rốt cuộc cũng chờ được Ngô đầu bếp mở lời, lập tức cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
Vừa ăn, cậu vừa gắp món ngon bỏ vào bát Bùi Nhuận, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, món này ngon lắm."
Bùi Nhuận chỉ khẽ cười, thấy 7361 gắp cá liền ôn tồn nhắc nhở: "Cẩn thận xương cá."
7361 cứ thế ăn uống ngon lành, bên kia Ngô đầu bếp cùng chưởng quầy liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng quyết định cùng Bùi Nhuận chuyện trò.
"Bùi lang quân, đoạn đường này hẳn là vất vả lắm?"
Bùi Nhuận trước gắp một miếng thịt không xương đặt vào bát 7361, đoạn mới ngẩng đầu đáp: "Cũng tạm."
Ngô đầu bếp cười nói: "Ta thấy Bùi lang quân không giống hạng thô nhân như bọn ta, ngược lại phong thái thanh nhã như người đọc sách. Xin hỏi Bùi lang quân hiện tại đang nhậm chức nơi nào?"
"Thăng chức thì chưa nói tới, chỉ là đọc sách tiêu khiển mà thôi." Bùi Nhuận nói đến đây, giọng vẫn ôn hòa mà tiếp lời, "Ngô đầu bếp không cần khách sáo, trước đó các ông đã chiếu cố Dao Nhi rất nhiều. Nếu có điều gì muốn nói, chẳng bằng cứ thẳng thắn mà bàn."
Ngô đầu bếp vốn cũng không muốn vòng vo, trước mắt trong lòng ông đang nóng như lửa đốt, liền đáp ngay: "Nếu Bùi lang quân đã nói vậy, ta xem Bùi lang quân cũng là bậc thẳng thắn rộng lượng, vậy thì ta cũng không giấu diếm nữa."
Ngô đầu bếp thở dài: "Không biết nhị vị lúc tới có để ý không, mấy ngày nay khách nhân của Bách Duyệt Hiên ta ít đi hẳn, chẳng còn được như trước đây nữa..."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.