Tại nhà chính.
Đỗ thị nắm chặt tay Bùi Nhuận, lúc khóc lúc cười.
"Cháu đó, rốt cuộc cũng chịu đến thăm bá mẫu rồi sao? Ta còn tưởng cả đời này cháu chẳng thèm đoái hoài đến chúng ta nữa..."
Sắc mặt Bùi Nhuận vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ có giọng nói là trầm xuống: "Là cháu sai, khiến bá mẫu đau lòng."
"Nói gì vậy, ai trách cháu chứ?" Đỗ thị giận dỗi, nhưng chỉ một lát sau lại xót xa thở dài, "Bá mẫu biết trong lòng cháu khổ sở, không định khuyên nhủ gì, chỉ mong thỉnh thoảng cháu có thể ghé qua đây, để ta biết cháu vẫn sống tốt..."
"Không có gì không tốt cả. Cháu ở trong thôn vẫn ổn, lần trước huynh trưởng chẳng phải đã đến xem cháu sao? Khi trở về, huynh ấy không kể với bá mẫu à?"
Nghe nhắc đến nhi tử của mình, sắc mặt Đỗ thị lập tức lộ vẻ ghét bỏ: "Nó á? Cái tính tình đó, suốt ngày chẳng thấy mặt, hỏi hai câu thì đã kêu phiền. Ta chẳng buồn nói chuyện với nó nữa."
Bùi Nhuận chỉ mỉm cười.
Sau cơn xúc động khi gặp lại, lúc này Đỗ thị mới chú ý đến người đứng bên cạnh, 7361.
"Xem ta này, mải trò chuyện với cháu mà quên mất vị tiểu ca nhi này là ai đây?"
7361 đang chăm chú nhìn cây hạnh trong viện, nghe Đỗ thị hỏi, cậu liền quay đầu lại, lễ phép đáp: "Thẩm khỏe, ta tên Liễu Dao."
Dứt lời, cậu giơ lên một tấm mộc bài nhỏ, khẽ lắc lư trước mặt Đỗ thị.
Nhìn gương mặt tròn trĩnh như cục bột, đôi mắt to tròn long lanh, lại còn nghiêm túc tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760735/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.