“Thằng nào mặt dày, dám đến nhà ngươi làm càn.”
Người đàn ông xắn tay áo, hùng hổ định xông vào dạy dỗ người thì bị Tần Tiểu Mãn kéo lại: “Ai cần ngươi lo, đó là người ta mới tìm về hôm nay!”
Người đàn ông kinh ngạc: “Ngươi đưa dân chạy nạn về nhà à!”
“Sao, nhà ta nhiều phòng trống, cho người ta ở nhờ, ta thích đấy. Đang muốn tìm người ở rể, không ngờ lại có người tự đến, cầu được ước thấy! Đi chùa cầu Bồ Tát còn chưa linh nghiệm như vậy.”
“Ngươi… ngươi là một ca nhi đàng hoàng lại đưa đàn ông về nhà, ra thể thống gì.”
“Ta ra sao đâu đến lượt ngươi, một người ngoài lo.”
Người đàn ông vội nói: “Chuyện này trái luân thường đạo lý, để người ta nói ra nói vào.”
“Người ta có nuôi ta đâu mà ta phải quan tâm họ nói gì. Sau này hắn là chồng ta, sống cùng nhau, có gì không tốt!”
Đỗ Hành nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài liền tập tễnh bước ra.
Thấy hắn đi khập khiễng, người đàn ông càng trừng mắt.
Chỉ vào Đỗ Hành, hắn nói: “Đây là người ở rể mà ngươi muốn tìm à? Què quặt thế này thì làm ăn được gì!”
Tần Tiểu Mãn bực mình, nói thẳng: “Ngươi chê người ta què, sao, hay ngươi định cưới ta? Hay là ngươi định đến ở rể?”
Người đàn ông lập tức im bặt, nghẹn lời.
Đỗ Hành là đàn ông, đương nhiên nhìn ra ngay đầu đuôi câu chuyện. Thấy Tần Tiểu Mãn thực sự khó chịu, bên ngoài sương mưa lại càng dày đặc, trong chốc lát, trên đầu như phủ một lớp bụi trắng.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957800/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.