Đỗ Hành vội vàng đứng dậy, đụng phải góc bàn suýt nữa làm đổ chén trà, cũng chẳng màng đến cơn đau nhói ở eo: “Người đâu, hiện giờ ở đâu? Có sao không?”
“Vừa mới đưa về.”
“Tên phu xe này là thế nào, ta đã dặn dò đến tám trăm lần rồi!”
Đỗ Hành vội vã chạy về phía phòng sinh.
Vừa đi nhanh, vừa dặn Dịch Viêm đi mời bà đỡ và đại phu, rồi lại sai người hầu trong nhà đun nước nóng.
Tần Tri Diêm cũng vội vàng theo Đỗ Hành đi xem tình hình.
Giữa lúc hoảng loạn mà Đỗ Hành vẫn sắp xếp đâu ra đấy, chắc hẳn không phải chỉ ngày một ngày hai, ngay cả Tần Tri Diêm, người đã làm ông nội, cũng phải há hốc mồm.
Đỗ Hành lao vào phòng sinh, lúc này Tần Tiểu Mãn đang nằm trên giường, bụng to vượt mặt, nước ối đã vỡ, cậu ôm bụng, mặt nhăn nhó như quả khổ qua, răng nghiến chặt.
Một mặt là đau bụng, mặt khác thời tiết lại nóng nực, mồ hôi to như hạt đậu trên trán làm ướt cả tóc.
Thấy Đỗ Hành vào, cậu vội vàng nắm lấy tay hắn, siết chặt cổ tay Đỗ Hành: “Đau quá! Ta thấy còn đau hơn lần trước!”
Tần Tiểu Mãn kêu oai oái: “Nếu ta chết, chàng phải ở vậy cho ta!”
Đỗ Hành trong lòng hoảng loạn, xoa xoa tay Tần Tiểu Mãn, ngồi xổm xuống: “Nói bậy, không được nói những lời xui xẻo!”
Hắn quay sang hỏi người hầu: “Không phải đang yên đang lành sao lại bị xe đâm trúng?”
Tên người hầu run rẩy giải thích: “Dạo này trong thành có nhiều xe ngựa chở ngô thu hoạch mùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957884/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.