Bốn chiếc rương lớn chất đầy quần áo, đồ chơi bốn mùa và những chiếc bát sứ nhỏ xinh mà hai đứa trẻ vẫn thường dùng.
Quần áo của Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thì lại càng cồng kềnh hơn, một bộ của họ cũng bằng bốn năm bộ của con nít, chiếm hết sáu rương lớn.
Ngoài quần áo ra, còn lỉnh kỉnh thêm các loại vật dụng sinh hoạt, sách vở bút mực của Đỗ Hành…
Cùng đi lần này có hai gia nhân và hai tỳ nữ hầu hạ trong nhà, thêm cả Dịch Viêm nữa.
Đồ đạc của gia nhân, tỳ nữ tuy ít nhưng người lại không ít, cũng chiếm mất hai rương, chỉ riêng Dịch Viêm chỉ có một túi vải nhỏ buộc sau lưng là xong.
Đỗ Hành còn cảm thán, quả nhiên vẫn là nam tử độc thân ung dung tự tại, một thân một mình, hành lý cũng gọn nhẹ.
Ba xe chở hành lý, thêm một cỗ xe ngựa cho người ngồi.
Đoàn xe kéo dài dằng dặc.
Tháng năm trời sáng sớm, không khí trong lành. Bầu trời phía đông hửng sáng, ngoài cửa nhà đã chuẩn bị xong xuôi.
Trời còn sớm, Thừa Ý đã bị lôi dậy khỏi giường từ sớm tinh mơ, thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng. Giờ phút này, cậu bé vẫn còn ngái ngủ, dựa vào lòng Thủy Cần, cố mở to đôi mắt lờ đờ nhìn các vị thúc công.
Đạm Sách thì trái ngược, tràn đầy năng lượng, dậy sớm cứ quẫy đạp trong vòng tay người lớn, như hiểu được nhà có chuyện hệ trọng nên tò mò nhìn quanh.
Ngoài cửa, Tần lão gia căn dặn: “Đến huyện Thu Dương nhớ viết thư về nhà. Nếu có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957887/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.