Sáng sớm hôm sau, trước gương đồng, Đỗ Hành lúi húi mãi, chưa chịu đi dùng điểm tâm.
Tần Tiểu Mãn vốn còn đang ngủ say sưa trên giường, nhưng trong phòng cứ có tiếng động nho nhỏ, cậu nhíu mày ngồi dậy, thấy Đỗ Hành vẫn chưa đi nha môn.
“Chàng làm gì đấy, giờ này rồi còn chưa ra ngoài?”
Đỗ Hành quay đầu lại, c*n m** d***, dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ lên.
“Nhìn cái việc tốt đệ làm kìa.”
Tần Tiểu Mãn nhìn đôi môi hôm qua bị lưỡi dao cạo rách da giờ đã sưng tím, cậu cũng không ngờ nó lại mỏng manh đến vậy.
Nhưng nghe Đỗ Hành nói thế, cậu lại không vui: “Liên quan gì đến ta, muốn trách thì trách đại công tử của chàng ấy.”
“Dù là đại công tử hay hảo phu lang thì với bộ dạng này, ta làm sao đi nha môn được?”
Đỗ Hành lại gần, ngồi xuống mép giường, Đỗ đại nhân rất giữ gìn dung mạo.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, Tần Tiểu Mãn đưa tay nâng mặt hắn lên, rồi chủ động áp môi mình lên.
Vết thương hôm qua của Đỗ Hành liền hơi đau nhói.
“Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là ta cắn là được.”
Đỗ Hành bĩu môi, đúng là kẻ mặt mỏng thì thiệt thòi: “Mấy lão già ranh mãnh đó mà nghe được, chẳng phải sẽ ngay lập tức cung kính dâng lên mấy người hầu hạ sao, đệ chắc chắn muốn ta nói vậy?”
Tần Tiểu Mãn kéo chăn trùm kín mình, cuộn tròn trên giường: “Cũng được, tốt mà, ta cả ngày ở nhà cũng chẳng có việc gì, có thêm vài người sáng nào cũng đến thỉnh an vấn hầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957893/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.