Năm Đỗ Hành sáu mươi lăm tuổi, hắn được Hoàng thượng cho trí sĩ. Hoàng đế cảm niệm ông đã cống hiến cả đời cho triều đình, ban tặng danh hiệu Thủ phụ rồi cho nghỉ hưu.
Thật ra Hoàng đế đã có ý định đề bạt Đỗ Hành lên chức Thủ phụ từ lâu, nhưng mỗi lần đề cập đến, đều vấp phải sự phản đối của quần thần. Họ luôn lấy lý do Đỗ Hành không phải xuất thân Tiến sĩ, chỉ là một Cử nhân bước vào con đường làm quan mà phản bác, khiến việc này mãi không thành.
Bản thân Đỗ Hành cũng không cảm thấy gì, dã tâm của hắn không lớn đến mức phải tranh giành chức vị này.
Cái gọi là quan vị càng cao, trách nhiệm càng lớn. Hắn đã rất hài lòng khi được vào nội các, không hề tranh giành vị trí đứng đầu quần thần.
Lần cáo lão này, Hoàng đế vẫn giữ trọn ý định ban đầu, như vậy cũng không ai dám phản đối nhiều nữa.
Vì thế, dù Đỗ Hành chưa một ngày làm Thủ phụ, nhưng được vinh quy bái tổ, cũng đã là vô cùng vẻ vang, tốt đẹp lắm rồi.
Đầu năm kinh thành có tuyết, khí trời lạnh lẽo, tuyết đọng mấy ngày mới tan.
Khi thủ tục trí sĩ của Đỗ Hành hoàn tất, đã là tháng ba.
Xuân về, khắp kinh thành người xe như mắc cửi, tiếng ồn ào náo nhiệt suốt ngày không dứt. Những cây đào, cây mận ra hoa sớm đã bắt đầu rụng cánh.
Thời tiết thật đẹp, Đỗ Hành không muốn lãng phí những ngày tháng hưu trí tốt đẹp trong bốn bức tường thành. Nhân tiết trời xuân, hắn cùng Tần Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957917/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.