Editor: demcodon
"Hai năm à, đã rất lâu, ở trong thất ám vệ ngươi là người hiểu rõ ta nhất, ta nghĩ ngươi cũng biết tính tình của ta." Mặc Thư Kỳ xoay người đưa tay ra sau lưng: "Ngươi đi đi, về Mặc các đi, đổi thành người khác đến đây." Giọng nói của Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt.
Mặc Thư Kỳ làm cho Hồng có chút khủng hoảng: "Các... Các chủ, xin đừng nên đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ sẽ không bao giờ phạm vào nữa, kính xin Các chủ lại cho thuộc hạ một cơ hội." Hồng chờ đợi nhìn nàng.
Mặc Thư Kỳ không hề trả lời nàng, bốn phía một trận yên tĩnh. Loại này yên tĩnh càng làm cho Hồng cảm thấy sợ sệt.
"Thôi, lần này liền tha thứ ngươi, lần sau nếu lại tái phạm, ngươi liền tự mình trở về đi." Mặc Thư Kỳ chậm rãi nói. Cô biết Hồng làm như thế có thể cũng đều là vì mình, nhưng mà cô chính là người ích kỷ như thế, cô không muốn để cho Lâm Lam chịu đến từng tia một thương tổn, một chút cũng không thể, cách làm của Hồng hiển nhiên là có chút dư thừa.
"Đem hắn đưa trở về đi."
"Dạ, Các chủ." Hồng nhanh chóng trả lời, nhưng mà nghĩ đến cái gì, Hồng có chút chần chờ mở miệng: "Các chủ có thể đợi mấy ngày được không, Lâm công tử hiện tại đang nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, chờ hắn khỏe lại rồi, thuộc hạ..."
"Phong hàn?" Hồng vẫn chưa nói hết, Mặc Thư Kỳ liền cắt đứt lời nàng: "Như thế nào, có nghiêm trọng không, thỉnh đại phu hay chưa? Quên đi, mang ta tới."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ngoc-cua-ta/2626674/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.