🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Trở về là tốt rồi, trên đường không gặp nguy hiểm gì chứ?" Ngu phu lang nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngu Lan Ý.

"Không có, Trịnh Sơn Từ mời người tiêu cục hộ tống bọn con trở về." Ngu Lan Ý ồm ồm đáp. Đến trước mặt Ngu phu lang, hắn liền cảm thấy bản thân lại biến thành tiểu ca nhi chưa ra khỏi cửa, chỉ muốn làm nũng trong lòng cha.

"Để ta nhìn ngươi kỹ một chút xem, là gầy đi hay béo lên?" Ngu phu lang chỉnh hắn lại, ánh mắt dừng trên người hắn, "Nhìn khí sắc rất tốt, chỉ là đi đường mệt nhọc, mặt mày vẫn còn chút mỏi, chuyến đi xa thế này, vất vả con ta rồi." Nói xong liền nắm tay hắn, nhẹ vỗ vỗ, thanh âm mềm nhẹ, xúc cảm ấm áp chan chứa yêu thương.

Ngu Lan Ý suýt chút liền bật khóc.

"A cha, a cha..." Ngu Lan Ý rúc vào lòng y, không chịu đứng dậy.

"Bao lớn rồi còn làm nũng như vậy, không biết xấu hổ." Ngu phu lang tuy nói vậy nhưng trong mắt lại ngập ý cười, khẽ vỗ lên đầu nhi tử, rõ ràng là rất hưởng thụ sự thân mật này.

"Trên đời này chỉ có a cha là tốt nhất." Ngu Lan Ý rúc chặt lấy, không buông ra.

"Ngươi nói vậy thì phụ thân ngươi, ca ca, còn cả tướng công ngươi để đâu?" Ngu phu lang bật cười không khép miệng, xoa đầu nhi tử, "Tiểu hoạt đầu, chỉ giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ ta."

"Tàu xe mệt rồi phải không? Vào phòng nghỉ một lát đi, tỉnh dậy rồi cùng ăn cơm trưa. Ta bảo phòng bếp làm món ngươi thích." Nói rồi liền kéo hắn vào trong phòng.

Ngu Lan Ý có chút do dự: "Phòng của con giờ không dễ ngủ lắm..."

Dù sao lúc trước hắn đã tự tay dọn sạch, giờ chỉ còn bốn bức tường trống.

"Ta đã cho thêm vào ít đồ, ngươi xem thử có thích không?" Ngu phu lang vừa nhìn đã hiểu ngay tâm tư hắn, trong lòng nửa tức nửa buồn cười.

Ngu Lan Ý bước vào phòng mình, thấy đồ đạc mới tinh cùng chiếc giường sạch sẽ, liền reo lên một tiếng rồi nhào lên đệm chăn, mềm mại thoải mái vô cùng.

"A cha đối với ta thật tốt quá! A cha là ca nhi tốt nhất Đại Yến!"

Ngu phu lang cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy bị hắn chọc cười, chỉ nói: "Mau ngủ đi, đừng ba hoa."

Ngu Lan Ý quả thực có chút mệt, ôm gối gật đầu: "Chờ con tỉnh ngủ sẽ đến bồi a cha."

Ngu phu lang rời khỏi phòng hắn, phân phó phòng bếp làm vài món điểm tâm mà Ngu Lan Ý thích: "Phải làm mới ra lò, nếu hắn chưa tỉnh thì cứ hâm nóng sẵn."

"Vâng, phu lang."

Tào ma ma cười nói: "Nhị thiếu gia vừa về, phu lang liền tất bật. Nhìn khí sắc của thiếu gia rất tốt, tính tình cũng không khác xưa, chẳng hề oán giận gì về nhị cô gia, xem ra sau khi thành thân sống cũng không tệ."

Ngu phu lang ngồi xuống ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Lan Ý chưa từng nói điều gì không vui, nhưng y vẫn muốn hỏi cho rõ. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chẳng khiến người bớt lo, nhưng nó xưa nay luôn có gì nói nấy, nếu thực sự bị ủy khuất, chắc chắn sẽ không giấu.

"Sơn Từ là người có tính tình không tồi, đợi Lan Ý nghỉ ngơi xong, ta sẽ hỏi kỹ lại." Chuyện của tiểu nhi tử, Ngu phu lang chưa bao giờ dám lơi là-Lan Ý tâm tư đơn thuần, nếu bị lừa cũng chẳng biết.

Ngu Lan Ý sau khi tỉnh lại, vươn tay sờ bên cạnh, kết quả chạm vào khoảng trống.

Đúng rồi, hắn đã về nhà, Trịnh Sơn Từ không còn ở bên cạnh hắn. Giá như Trịnh Sơn Từ cùng hắn về kinh thì tốt biết bao.

Ngu Lan Ý thở dài một hơi, xỏ giày tìm Ngu phu lang.

"A cha!" Tỉnh dậy liền đi tìm cha khắp nơi.

"Nhị thiếu gia, phu lang đang ở hoa viên ngắm hoa." Một nha hoàn đi ngang đáp lời.

Ngu Lan Ý lên tiếng gọi, thấy Ngu phu lang đang ngồi trong đình ở hoa viên. Ngu phu lang vừa thấy hắn liền vẫy tay: "Mau lại đây ngồi, chỗ này nắng vừa vặn, cảnh sắc cũng đẹp."

Ngu Lan Ý nghe xong liền bước tới, ngồi lên ghế đá, vừa ngắm hoa vừa trò chuyện với Ngu phu lang, chưa được bao lâu thì có nha hoàn đến mời họ dùng cơm.

"Đi ăn cơm trước, lát nữa lại nói tiếp."

Trên bàn cơm toàn là những món Ngu Lan Ý yêu thích, có mấy món chỉ riêng kinh thành mới có thể nếm được. Ngu Lan Ý ăn một cách thỏa mãn, nét mặt hớn hở.

"Đúng rồi, ca ca ngươi đính hôn rồi, chỉ là phải sang năm mới thành thân, ngươi sắp có tẩu tử rồi." Ngu phu lang cười nói.

Ngu Lan Ý nghe vậy có chút vui mừng-đại ca hắn đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa thành thân, cuối cùng cũng có tin mừng. Võ Minh Đế với đại ca tuổi tác tương đương, mà Hoàng thượng đã có hai hoàng tử rồi. Không so với bệ hạ, nhưng con cháu các đại tộc khác cũng đều đã cưới vợ sinh con từ năm hai mốt tuổi. Ngu Lan Ý còn tưởng đại ca sẽ cô độc cả đời.

Hắn vội hỏi: "Người đó là ai vậy a?"

Hắn thật muốn biết đại ca rốt cuộc để ý đến người như thế nào.

Ngu phu lang cười: "Là An ca nhi của An Tín Hầu phủ."

Ngu Lan Ý sửng sốt: "Không phải hắn đã đính hôn rồi sao?"

"Hắn đã từ hôn với Trương thế tử rồi. Trương thế tử cùng hạ nhân tư thông, bị bắt ngay tại chỗ. Loại người đó làm lỡ dở hài tử tốt như An ca nhi, Trường Hành nhìn bao nhiêu bức họa cũng không vừa mắt, chỉ duy nhất coi trọng An ca nhi."

"Chỉ cần đại ca thích là được rồi." Ngu Lan Ý nghĩ tới bộ dáng đoan trang, hiền hòa của An ca nhi-quả thực là một khuê tú danh môn, gia thế tương xứng, quả thật xứng với đại ca.

"Các ngươi đều đã thành gia, ta cũng yên lòng. Đợi Sơn Từ trở lại kinh thành nữa, thì mọi thứ đều tốt." Ngu phu lang vừa nói vừa vuốt nhẹ tay Ngu Lan Ý, mỉm cười, lòng tràn đầy mãn nguyện.

Nhị con rể xuất thân thấp cũng không sao, chỉ cần đối xử tốt với Ngu Lan Ý là đủ. Những chuyện trong nhà đã có Trường Dương Hầu, có cả Trường Hành chống đỡ. Chờ An ca nhi gả vào, với gia phong của An Tín Hầu phủ cùng thanh danh tốt đẹp của An ca nhi, có thể giúp lo việc trong phủ. Dù sao về sau cũng phải đảm đương vai trò chủ mẫu đại gia tộc, không thể sơ sót. Trường Dương Hầu là dòng chính, còn có không ít chi thứ, mỗi dịp tế tổ đầu năm đều cực kỳ bận rộn, có thêm người giúp, Ngu phu lang cũng nhẹ lòng.

"Được, chúng ta đi Kim Y Các, mua cho ngươi vài bộ xiêm y mới." Ngu phu lang sai người chuẩn bị ngân phiếu, dẫn theo Ngu Lan Ý ra phố mua sắm.

Mắt Ngu Lan Ý lập tức sáng lên-được đi mua xiêm y cùng a cha thì hắn không phải bỏ tiền, lại tiết kiệm được một khoản. Quả là một ca nhi giỏi tính toán chi tiêu, quản gia chu đáo.

Hắn liền dựa sát vào Ngu phu lang, hí hửng cùng đi ra cửa.

Ngu phu lang ra cửa với gương mặt tươi cười. Đến Kim Y Các, Ngu Lan Ý lập tức bị hoa cả mắt, vui vẻ đi chọn xiêm y thích hợp với mình. Ngu phu lang cũng gặp mấy vị phu nhân quen biết, các nàng vừa thấy Ngu Lan Ý liền có chút kinh ngạc.

"Ngu phu lang, Lan Ý đây là từ bên ngoài trở về?"

"Đúng vậy, nó vừa mới trở về, ta liền dẫn nó ra ngoài dạo một vòng. Thành thân xong rồi, đã lâu không gặp."

Việc của Ngu Lan Ý cũng đã trôi qua khá lâu. Hắn và Trịnh Sơn Từ từng bị bắt gặp ở cùng một chỗ, nhưng lúc đó xiêm y của hai người vẫn còn chỉnh tề. Không giống như Trương thế tử cùng một hạ nhân bị bắt gian tại giường, hai thân thể trần trụi nằm bên nhau-Trương gia lúc ấy mất hết thể diện tại kinh thành.

"Chúng ta lấy lòng xiêm y trước, các ngươi cứ từ từ xem."

Mấy vị phu nhân ra khỏi Kim Y Các, bắt đầu bàn tán.

"Ngu Lan Ý gả cho một hàn môn tiến sĩ, vậy cũng coi như không có tiền đồ. Xem sau này hàn môn tiến sĩ đó phát triển ra sao, nếu không thì chỉ là một kẻ vô dụng dựa hơi nhà vợ."

"Từ sau việc của Ngu Lan Ý, ta dặn kỹ ca nhi với tỷ nhi trong nhà, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo người hầu, không thì lo lắng lắm."

"Đây mới chỉ là bắt đầu, xem sau này cuộc sống của hắn ra sao."

Mấy vị phu nhân nói xong thì ai về nhà nấy. Tin tức Ngu Lan Ý trở lại từ một nơi xa nhanh chóng truyền khắp vòng xã giao. Có người bắt đầu tò mò, muốn xem thử cuộc sống của hắn ra sao. Nếu là bản thân họ mà đi xa đến vậy, còn phải sống cùng một hàn môn tiến sĩ, e là đã khóc ròng, chẳng còn lòng dạ nào mà trang điểm, chắc chắn tiều tụy chẳng ra sao.

Mà lúc ấy, Ngu Lan Ý lại đang vui vẻ chọn mua ba bộ xiêm y.

"Sao không chọn thêm vài bộ nữa?" Ngu phu lang ngồi một bên uống trà, thấy hắn chỉ mua ba bộ thì có chút kinh ngạc.

"Con... còn định chọn thêm cho Trịnh Sơn Từ vài bộ." Ngu Lan Ý xấu hổ túm lấy chùm tua kim tuyến, lí nhí nói: "Hắn chẳng có mấy bộ xiêm y tử tế, lại không để tâm đến mấy chuyện này. Con phải mua cho hắn. Người thì cần xiêm y, ngựa thì cần yên cương, con không muốn hắn bị người khác xem thường chỉ vì quần áo."

Lần này Ngu phu lang thật sự sững người-Ngu Lan Ý lại có thể suy nghĩ vì Trịnh Sơn Từ đến vậy.

"A cha, Trịnh Sơn Từ làm quan không bỏ bê nhiệm vụ, chưa từng gây chuyện, hắn vẫn luôn chăm chỉ làm việc." Ngu Lan Ý cắn môi, ánh mắt trong veo, thần sắc rạng rỡ.

"Hắn rất tốt. Hắn là một huyện lệnh, nhưng con không cảm thấy hắn kém ai cả. Chỉ là... chỉ là... đến khi mãn nhiệm, trong nhà mình cũng nên giúp đỡ hắn một chút."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.