"Trở về là tốt rồi, trên đường không gặp nguy hiểm gì chứ?" Ngu phu lang nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngu Lan Ý.
"Không có, Trịnh Sơn Từ mời người tiêu cục hộ tống bọn con trở về." Ngu Lan Ý ồm ồm đáp. Đến trước mặt Ngu phu lang, hắn liền cảm thấy bản thân lại biến thành tiểu ca nhi chưa ra khỏi cửa, chỉ muốn làm nũng trong lòng cha.
"Để ta nhìn ngươi kỹ một chút xem, là gầy đi hay béo lên?" Ngu phu lang chỉnh hắn lại, ánh mắt dừng trên người hắn, "Nhìn khí sắc rất tốt, chỉ là đi đường mệt nhọc, mặt mày vẫn còn chút mỏi, chuyến đi xa thế này, vất vả con ta rồi." Nói xong liền nắm tay hắn, nhẹ vỗ vỗ, thanh âm mềm nhẹ, xúc cảm ấm áp chan chứa yêu thương.
Ngu Lan Ý suýt chút liền bật khóc.
"A cha, a cha..." Ngu Lan Ý rúc vào lòng y, không chịu đứng dậy.
"Bao lớn rồi còn làm nũng như vậy, không biết xấu hổ." Ngu phu lang tuy nói vậy nhưng trong mắt lại ngập ý cười, khẽ vỗ lên đầu nhi tử, rõ ràng là rất hưởng thụ sự thân mật này.
"Trên đời này chỉ có a cha là tốt nhất." Ngu Lan Ý rúc chặt lấy, không buông ra.
"Ngươi nói vậy thì phụ thân ngươi, ca ca, còn cả tướng công ngươi để đâu?" Ngu phu lang bật cười không khép miệng, xoa đầu nhi tử, "Tiểu hoạt đầu, chỉ giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ ta."
"Tàu xe mệt rồi phải không? Vào phòng nghỉ một lát đi, tỉnh dậy rồi cùng ăn cơm trưa. Ta bảo phòng bếp làm món ngươi thích." Nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748069/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.