Mùa thu mang theo vài phần lành lạnh, nhưng vẫn chưa đến mức rét buốt, Ngu Lan Ý thầm thấy may mắn là chưa sang đông, bằng không hắn nhất định sẽ rối rắm. Hắn cùng Trịnh Sơn Từ đã lâu không thân mật, trong lòng cứ thấy ngứa ngáy.
Trịnh Sơn Từ còn đang rửa mặt trong phòng tắm, Ngu Lan Ý liền giấu lọ cao du dưới gối đầu, ngồi bên mép giường đong đưa hai chân. Cảm thấy trong tay không có việc gì, hắn ôm luôn gối vào lòng, ngoan ngoãn chờ Trịnh Sơn Từ ra ngoài.
Nghe tiếng nước dừng, cửa phòng tắm mở ra, Trịnh Sơn Từ khoác áo trong bước ra, cả người phủ hơi nước và khí nóng. Hắn liếc mắt một cái liền bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Ngu Lan Ý đang nhìn mình.
Ôm gối, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Bước chân Trịnh Sơn Từ khựng lại, yết hầu khẽ lăn, ánh mắt u trầm dừng trên người Ngu Lan Ý, nhất là vùng eo và hông. Hắn ép mình cúi đầu, dời tầm nhìn đi.
Ngu Lan Ý thấy hắn bước ra mà chân tay chẳng loạn, liền nhanh chóng nằm xuống giường, kéo chăn lên tới cổ, vô cùng tự nhiên mà sai khiến: "Trịnh Sơn Từ, thổi nến đi."
Vốn dĩ hắn vẫn thường xem sách một lát rồi mới ngủ, Trịnh Sơn Từ nghe lời, thổi tắt nến.
Ánh trăng hắt vào trong phòng, Trịnh Sơn Từ trèo lên giường.
Hai người nằm im, không ai mở miệng nói gì, cả phòng yên lặng. Bên ngoài hành lang còn có thể nghe loáng thoáng tiếng bước chân nha hoàn, cùng tiếng thì thầm.
Ngu Lan Ý bực mình đá nhẹ vào cẳng chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748115/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.