Võ Minh Đế nghe xong không nói gì, chỉ đặt tấu chương lên ngự trác: "Tấu chương này trẫm tạm thời áp xuống. Ngươi cho mấy vị đại nhân còn lại ngậm chặt miệng một chút."
Ngụy thủ phụ: "Tuân chỉ, bệ hạ."
Rời khỏi Bàn Long Điện, Ngụy thủ phụ âm thầm thở phào. May mắn ông không vội phỏng đoán ác ý với Ngu Trường Hành, nếu không thì hình tượng trong mắt bệ hạ e đã sụp đổ.
Võ Minh Đế quá mức tín nhiệm Ngu Trường Hành. Ngụy thủ phụ nghĩ tới đây lại thấy tiếc – đáng tiếc con cháu nhà ông không có ai ở gần Thái tử để làm bạn đọc sách.
Thái tử có Trịnh Sơn Từ làm lão sư, tuy ông cũng từng muốn cử người theo học cùng Thái tử, nhưng chung quy không thể sánh được tình cảm lâu năm như Trịnh Sơn Từ.
Ngụy thủ phụ gạt bỏ tâm tư riêng, quay lại nội các truyền đạt ý chỉ của Võ Minh Đế: "Bệ hạ đã áp chuyện này xuống, ba vị đại nhân tự biết nên nói gì, không nên nói gì."
Ba vị các thần gật đầu.
Lôi các lão vốn kín tiếng, Tiêu thứ phụ cũng vậy. Trịnh Sơn Từ không nói một lời – hắn kín miệng.
Đại ca sẽ không phản quốc. Nếu bệ hạ chịu tin tưởng đại ca, Trịnh Sơn Từ coi như chưa từng đọc qua tấu chương này.
Chiến trường biến động chỉ trong chớp mắt, tấu chương từ biên cương đến được kinh thành đã là hai tháng sau.
Ba tháng trước, Ngu Trường Hành tới biên giới, chỉnh đốn quân đội, mang theo lương khô hành quân. Bọn họ giằng co với man di không ít lần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748176/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.