Đưa Lina đến chỗ ông bà, nói chuyện một lúc rồi Thiên Nhi xin phép đi trước
Cô đi ra vườn hoa sau biệt thự đứng một lúc, có một giọng nói vang lên "Thiên Nhi"
Cô quay người về nơi phát ra giọng nói đó nhíu mày nhìn về phía bụi cây, từ trong bụi cây Thiệu Phong bước ra
Thiên Nhi nói "anh đến đây làm gì?"
Thiệu Phong bước đến đối diện cô nói "anh đến gặp em...Thiên Nhi...anh xin lỗi"
Thiên Nhi cười lạnh nói "anh xin lỗi tôi sao?...nực cười...những chuyện anh làm với tôi còn muốn tôi tha thứ cho anh sao?"
Thiệu Phong cố gắng kìm xuống sự đau đớn trong trái tim anh, nói "em không tha lỗi cho anh cũng được thôi...nhưng anh muốn nói với em một câu...em sẽ chỉ thuộc về tôi"
Nói xong anh liền ẩn mình vào bóng tối đi mất, Thiên Nhi mắt không gợn sóng lướt qua chỗ Thiệu Phong ẩn mình rồi lại ngước lên nhìn bầu trời
Từ xa tiếng nói của Diệc Thần vang lên "trời hôm nay rất đẹp...đúng không?"
Diệc Thần đã bước đến bên cạnh Thiên Nhi, nói "hắn vừa ở đây?"
"Hắn" trong lời của Diệc Thần chính là Thiệu Phong
Thiên Nhi ngước mặt nhìn Diệc Thần "không phải vữa nãy anh cũng ở đây sao"
Diệc Thần hướng ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cô nói "đúng...cho nên anh cảm thấy mình nên nhanh chóng mang em về làm vợ rồi nhốt em lại để không ai có thể bắt được em"
Ánh mắt Thiên Nhi nhìn Diệc Thần đã có một chút dao động, cô cười nói "mấy ngày nữa là đến lễ cưới rồi...anh chuẩn bị xong chưa?"
"Mọi thứ đã sẵn sàng"
Dang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-lao-dai-rat-yeu-nguoi/101127/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.