Lục Nhiễm quay đầu nhìn hai cung nữ, rồi mạnh dạn đuổi kịp Giang Mộc Sâm. Hắn có gan đến tìm nàng, chứng tỏ hắn đã chuẩn bị kỹ, không lo sợ mối quan hệ của họ sẽ bị phát hiện.
Đông Cung và Tư Lễ Giám có một ranh giới là một hồ nước nhân tạo, chính giữa có hòn non bộ, nước chảy róc rách, còn mặt hồ đầy hoa sen nở rộ.
Giang Mộc Sâm dừng lại ở đình hóng gió, dựa vào lan can, bẻ một đóa hoa sen, đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Xem, đóa hoa cao vút này có giống nàng không?”
Lục Nhiễm lạnh lùng nheo mắt, không đáp lời, nàng không đến đây để ôn chuyện với Giang Mộc Sâm.
“Nếu trước đây ta chiếm hữu nàng, có phải sau này chúng ta sẽ con cháu đầy đàn không?”
Giang Mộc Sâm cười hỏi, rồi bóp nát đóa sen trong tay, quay người nhìn Lục Nhiễm, nụ cười càng đậm: “Đừng nhìn ta như vậy. Đi đến bước đường này là bị nàng ép, nhưng ta không hề hận nàng. Nàng là bảo bối của ta, sao ta có thể nhẫn tâm trách nàng?”
Lục Nhiễm nghe những lời ghê tởm đó, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi, ta đã theo lời ngươi vào cung rồi, Nguyệt ma ma đâu?!”
“Vội gì? Ba năm giao ước mà, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Đón lấy vẻ mặt phẫn hận của Lục Nhiễm, Giang Mộc Sâm cười làm lành: “Nàng yên tâm, ta biết Nguyệt ma ma quan trọng với nàng. Ta sẽ không làm hại bà ấy. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong cung, ba năm sau, khi ta lên làm chưởng ấn Tư Lễ Giám, nàng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/2979616/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.