Lưu Chính Lan dù chẳng hay có việc gì, nhưng thấy Chu Chính Quyền vội vã, bèn đoán là có việc gấp, liền kéo tay Lục Nhiễm nói: “Tranh, con cứ đi trước đi. Tỷ tỷ con không sao, mai lại đến thăm cũng được.”
Lục Nhiễm cảm kích gật đầu với Lưu Chính Lan, rồi vội vã ra khỏi Trần phủ, tức tốc trở về Giang phủ.
Vào đến Thiên Viện, nàng vừa bước qua cổng đã thấy ngoài sân có khá đông người, Giang Chính Thông cũng có mặt. Còn những phu nhân, di nương khác thì Lục Nhiễm không quen biết. Nàng chỉ gật đầu với Giang Chính Thông rồi bước thẳng vào nhà.
Tống Trì đang bắt mạch cho Giang Nguyên Cửu. Hắn liền nhìn Tống Trì hỏi: “Ngươi thật không gạt ta chứ, Tranh thật không sao?”
Thấy hắn cứ lộn xộn mãi không thôi, Tống Trì liếc xéo một cái đầy vẻ khó chịu: “Ta thấy ngươi chỉ giả vờ bệnh mà thôi.”
“Chỉ cần Tranh không sao, ta liền không sao. Nàng đâu rồi?”
Giang Nguyên Cửu chống thân mình ngồi dậy. Môi hắn vẫn còn tái nhợt, nhưng mặt mày rõ ràng đã có chút sức sống.
Lục Nhiễm bước vào nhà, thấy bộ dạng đó của hắn thì giật mình không nhẹ: “Giang Nguyên Cửu, ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Chuyện của Lục Cẩn Phong còn chưa dứt, đừng lại có thêm một người nữa. Nàng mới khó khăn lắm mới nhận lại tiểu thúc thúc.
Giang Nguyên Cửu thấy Lục Nhiễm vui mừng khôn xiết, đột nhiên nổi hứng trêu đùa, bèn ôm ngực ho kịch liệt: “Tranh, muội đã đến rồi. Ta e rằng, ta cũng… khụ khụ khụ…”
Tống Trì nheo mắt nhìn hắn tự tìm đường chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/2979695/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.