Lâm Chu mím môi: “Anh có biết cô ta ngồi cùng bàn với ai không?”
Lục Thượng Cẩm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Chu, suy nghĩ vài giây: “Nhìn em nổi giận như vậy, là Cố Mang sao?”
“Đúng.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Chu tức giận không chịu nổi: “Trước đây hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Cố Mang, là em sai, anh sắp xếp cho Cố Mang vào trường trung học Minh Thành em cũng không ý kiến, nhưng em không cho phép cô ta làm hư Lục Dương, đó là giới hạn của em.”
Lục Thượng Cẩm cười thành tiếng: “Là Lục Dương, còn cần làm hư?”
Không phải là ông ta xem thường thằng con trai đó của ông ta, ăn chơi hưởng lạc cái gì cũng giỏi, chỉ trách trước đây ông ta quá bận rộn với công việc, không chú ý đến việc giáo dục.
Sắc mặt Lâm Chu càng lúc càng lạnh: “Ý của anh là gì? Anh đang bênh vực người ngoài, không quan tâm đến con trai mình? Đừng nghĩ em không biết trước đây Cố Mang đã làm những chuyện gì? Đánh nhau gây rối trốn học, cô ta đã làm ít sao?”
Lục Thượng Cẩm nhíu mày: “Cố Mang không tệ như em nghĩ vậy.”
Lâm Chu cười lạnh một tiếng: “Thiếu giáo sở đều đã vào, sao cô ta vẫn là học sinh tốt?”
Lục Thượng Cẩm động môi, lười không muốn giải thích thêm: “Nếu em không hài lòng, để Lục Dương đi tìm giáo viên đổi chỗ.”
…
Tan tiết tự học buổi tối, Lục Dương trở về biệt thự nhà họ Lục.
Trên bàn ăn.
“Con không đổi.” Lục Dương nói một cách nhạt nhẽo, gắp một miếng sườn.
Lâm Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1605207/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.