Lục Thừa Châu nhìn thấy cảnh sát cầm còng tay muốn đi bắt Cố Mang, đôi mắt đen nhánh đột nhiên có một tia sắc bén.
Toàn thân được bao trùm bởi bầu không khí nặng nề đầy đáng sợ, khiến người khác không rét mà run.
Cánh tay của cảnh sát cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Trong lòng mọi người sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, Cố Mang thậm chí còn không cử động.
Lười biếng lơ đãng đứng trên bậc thềm, hai tay vẫn để trong túi áo khoác.
"Bà nội tỉnh rồi." Giọng nói của Lục Thừa Châu lạnh lùng.
Sắc mặt của mọi người thay đổi: "Cái gì?! Tỉnh rồi?!"
Vậy mà thật sự cứu được người sao?
Bệnh mà đến Lục Hi Vi cũng không dám chắc.
Sao có thể như vậy?!
Mèo mù vớ được cá rán sao?
Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, đổi chân khác thoải mái gập chân lại, đứng ở đó.
Gió đêm thổi qua mái tóc đen mượt xinh đẹp của cô.
Vừa lạnh lùng vừa thoát tục.
Còn có vài phần tà ác khắc trong xương tủy.
Cô từ trong túi áo lấy ra một cây bút nhỏ và một mảnh giấy to bằng bàn tay.
Viết chữ nguệch ngoạc.
Dưới ánh đèn, đôi mắt và lông mày thanh thoát cực kỳ đẹp.
Tất cả mọi người cứ thế nhìn cô.
Im phăng phắc.
Viết xong sau mấy chục giây, ngón tay trắng ngần mảnh mai của Cố Mang kẹp mảnh giấy đưa cho Lục Thừa Châu. "Đây là đơn thuốc, uống trong một tuần, để cải thiện sức khỏe."
Lục Thừa Châu nhận lấy, nhìn thấy chữ trên mảnh giấy khá xấu, "…"
Cố Mang lại lần nữa bỏ tay vào túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1605233/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.