Âm thanh đột ngột xuất hiện.
Lục Hi Vi khẽ nhíu mày, xoay người.
Nhìn thấy khuôn mặt bắt mắt của Cố Mang, đồng tử cô ta co rụt lại, vẻ thù địch chợt lóe lên rồi biến mất.
Lạnh lùng nói: "Cô là ai mà khua tay múa chân ở đây."
Ánh mắt cô ta mờ mịt đáng giá Cố Mang từ trên xuống dưới.
Một thân quần áo không nhìn ra nhãn hiệu.
Kẻ ngu xuẩn nào dám nói này nói nọ với y thuật của cô ta chứ.
Hai tay Cố Mang đút túi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bà cụ.
Ba giây sau, âm thanh nhạt nhẽo của cô vang lên: "Hai ngày."
Lục Thượng Cẩm nghe thấy hai chữ vô cùng đơn giản của Cố Mang, trong nháy mắt như trút được gánh nặng.
Cố Mang có thể trị bệnh này, hơn nữa còn rất nắm chắc.
Ông ta nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, Cố Mang cần thời gian hai ngày."
Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang.
Đáy mắt lạnh lẽo của cô hiện ra sự sắc bén, tự tin và kiêu căng.
Anh ta hỏi: "Hai ngày sau sẽ tỉnh lại?"
Bà cụ đã mắc bệnh này gần một năm, các chuyên gia uy tín toàn thế giới đều đã ra vào nhà họ Lục nhưng cũng chỉ có thể khống chế được bệnh tình.
Lần này bệnh tình nguy kịch, e là cũng chỉ có thể tạm thời giúp bà cụ tỉnh táo lại, cố gắng thêm một khoảng thời gian.
Cố Mang nhướn mày, chậm rãi nói: "Một giờ phục hồi tinh thần, hai ngày khỏi hẳn."
Đôi mắt hẹp dài của Lục Thừa Châu híp lại.
Khỏi hẳn?
Lục Hi Vi vốn đang kìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1605239/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.