Trong năm người chỉ có Dịch Sâm là có thể tới thi cử, những người khác đều đã gãy xương sườn, gãy xương cổ tay, còn đang nằm trong bệnh viện.
Dịch Sâm nhìn thấy Cố Mang, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, tay vô thức siết chặt túi văn phòng phẩm của mình.
Vết bầm tím trên cổ bị khăn quàng cổ che khuất mơ hồ đau nhức.
"Bạn học, em quét xong rồi, đừng chắn ở cửa."
Thầy giám thị gọi một tiếng, anh ta mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu nhìn số chỗ ngồi trên giấy báo thi của mình, cách Cố Mang khá xa, anh ta mới hơi vừa ý.
Không ảnh hưởng đến kỳ thi.
Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Mang, anh ta vẫn không nhịn được trào phúng một câu: "Nghe nói cậu muốn giành giải giáo viên xuất sắc quốc gia cho chủ nhiệm lớp."
Mí mắt của Cố Mang cũng không nhúc nhích, bút vạch ra nhiều hình ảnh đa dạng bên trong bàn tay xinh đẹp.
Một tên vô lại bất cần đời.
Dịch Sâm cắn răng, cười nhạo một tiếng: "Với thành tích của Mạnh Kim Dương và Tần Dao Chi mà cũng đã xếp hạng đầu ở trung học Minh Thành các cậu, ếch ngồi đáy giếng còn muốn giành giáo viên xuất sắc quốc gia cho chủ nhiệm lớp mình."
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Cố Mang đột nhiên nâng cặp mắt tràn đầy tà khí kia lên, nhếch môi, tiếng cười khàn khàn tràn ra từ trong cổ họng, để lộ mấy phần lạnh lẽo: "Xem ra là tôi ra tay quá nhẹ."
Sắc mặt của Dịch Sâm lập tức biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mím
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1694226/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.