Thẩm Hoan lo lắng cầm tay Tần Dao Chi: "A, a Dao Chi, lo quá đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng đúng không!"
Tần Dao Chi mạnh mẽ gật đầu: "Tin tưởng chị Mang!"
"Các bạn học sinh, hãy nghe cô nói." Tịch Yên phủi tay, nhìn học sinh trước mặt với vẻ mong chờ: "Luyện nhảy lâu như vậy, thể hiện tốt một chút là được, cứ thả lỏng đi, xem như tối nay các em chỉ lên sân khấu cho vui thôi."
Cố Mang khẽ nhướng lông mày thanh tú.
Mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong mắt cô quả thật chỉ là chơi đùa mà thôi.
"Hiểu rồi, thưa cô." Đám đông đồng thanh đáp lời, ánh sáng nơi đáy mắt khiến người khác phải khiếp sợ.
Tịch Yên dẫn một đám người đi về vị trí chuẩn bị vào sân khấu.
Cố Mang đi ở cuối đội hình..
Cố Âm ở khá gần cô, khóe môi khẽ mím lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, có chút thất thần.
Cố Mang liếc nhìn cô ta, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng hơi khàn, vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng, rất có sức uy hiếp: "Cô tốt nhất là an phận một chút, đàn cho tốt bài của cô, đừng kiếm chuyện với tôi."
Cố Âm nắm chặt năm ngón tay, ngước mắt nhìn về phía Cố Mang, dịu dàng cười: "Chị à, sao chị biết em đang nghĩ đến chuyện này vậy, đương nhiên em sẽ đàn rất tốt, dù sao em cũng là một thành viên trong nhóm."
Cố Mang nhếch môi, không rõ ý tứ.
Đôi mắt đen xinh đẹp nọ, đen láy như hồ sâu, cô bước đi một cách uể oải.
Cố Âm sờ lưỡi dao trong túi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1694387/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.