"Thành tích ấy à." Cố Mang cười khẽ một tiếng: "Rất kém, mỗi lần đều xếp thứ nhất từ dưới đếm lên toàn khóa."
Cánh tay nữ sinh chống trên bàn ăn, trong tay cầm đũa, cổ tay rủ xuống tự nhiên, nhìn bọn họ, đôi mắt đen kịt giống như đầm sâu vừa lạnh lẽo vừa quỷ quái.
Bầu không khí rơi vào trong im ắng quỷ dị.
Cố Âm nghe thấy thành tích của Cố Mang, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, cười nói: "Tuy rằng thành tích mỗi lần của chị ấy toàn là điểm 0, nhưng chị ấy rất nổi tiếng ở trong trường bọn con, còn là biên đạo nhảy của Thịnh Thính, không cần dựa vào thành tích học tập, không giống bọn con."
Mấy thân thích miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt lại không che giấu được vẻ ghét bỏ.
Chỉ có học tập tốt, thi đại học có thành tích tốt, vào một trường đại học trọng điểm thì đó mới là con đường tốt nhất.
Cả ngày Cố Mang không làm chuyện chính, chỉ chơi đùa lung tung.
Đứa nhỏ Cố Âm này học tập tốt như vậy, tại sao lại có một người chị lần nào cũng thi 0 điểm chứ.
Còn tưởng rằng Cố Mang có triển vọng, không ngờ vẫn kém hơn Cố Âm, chẳng trách sao bên nhà họ Cố bất công, giao toàn bộ tài sản cho Cố Âm.
Có điều cô ăn con ngỗng toàn tập như vậy nhưng tại sao lại không bị trường học đuổi học.
Trung học Minh Thành mà cũng muốn loại thành tích này à?
Chú kia hỏi: "Cố Mang, với thành tích này của con thì làm sao vào được trường trung học Minh Thành vậy?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1695492/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.