“Cố Mang.” Ông ta gọi.
Cố Mang dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, khóe mắt hếch lên vừa ngang tàng vừa không đứng đắn, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo: “Chú Lục.”
Mạnh Kim Dương cũng lễ phép chào hỏi: “Chú Lục.”
Lục Thượng Cẩm nở nụ cười hiền hòa, ông ta cũng chào hỏi Lục Thừa Châu và Khương Thận Viễn.
Lục Thừa Châu mặc áo khoác da punk màu đen, một tay nhét túi quần, nheo mắt nhìn về phía cổng vòm khí đang căng lên cách đó không xa: “Phụ huynh và học sinh cùng đi lên thảm đỏ, băng qua cổng vòm đó, và lên sân khấu ký tên sao?”
Lục Dương gật đầu, bĩu môi ghét bỏ: “Cũng không biết là ai lên kế hoạch đại hội động viên lần này, hoa hòe lòe loẹt.”
Khương Thận Viễn nhướng mày, tỏ vẻ khá thích thú: “Tôi lại thấy kế hoạch này khá thú vị, giống như tổ chức lễ trưởng thành cho mấy đứa vậy.”
Cố Mang cong chân tùy ý đứng đó, cầm điện thoại chơi game, im lặng kiệm lời.
Bỗng nhiên, Lục Thượng Cẩm nhìn thấy vết sẹo tầm hơn 1cm trên mu bàn tay của Cố Mang, kinh ngạc hỏi: “Tay con bị gì vậy?”
Cố Mang lật tay lại, thờ ơ nhìn vết thương đã đóng vảy: “Không cẩn thận bị nhánh cây quẹt phải thôi.”
Lục Thượng Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này nhớ chú ý chút, Lục Dương, đi mua băng cá nhân đi.”
Khóe miệng Lục Dương giật giật, lại bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột không.
Ngày xưa anh ta trèo cây bị ngã gãy chân, bố anh ta còn không lo lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1695611/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.