Lục Thượng Cẩm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, cười ha ha: "Còn có Thừa Châu và mấy người nữa, muốn hỏi con về bệnh tình của bà cụ."
Cố Mang sao cũng được: "Tự chú đi tìm Khương Thận Viễn, anh ta đồng ý thì con không có ý kiến."
"Không vấn đề."
Cúp điện thoại, Cố Mang bóc một que kẹo mút rồi ngậm trong miệng, bắt đầu làm bài tập.
Càng ngày giáo viên phát càng nhiều bài kiểm tra, Mạnh Kim Dương viết không xuể rồi, cô ấy chỉ có thể viết một bài rồi đi chép một bài.
Có vài câu Mạnh Kim Dương bỏ trống vì không biết làm, Cố Mang tùy tiện viết một đáp án lên.
Lục Dương cũng đang chép theo, nhìn thấy hành động này của Cố Mang, khóe mắt co giật: "Chị Mang, chị viết bừa à?"
Cố Mang dừng bút, ngẩng đầu, hàng mày nhướng lên.
Đôi mắt xinh đẹp trong veo lạnh lẽo, trắng đen thuần khiết, cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Khóe miệng cô cong lên cười như không cười, tiến lại gần anh ta một chút, giọng điệu thờ ơ,vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Còn muốn chép nữa không?"
Lục Dương đối diện với ánh mắt đen như mực của cô, tim đập thình thịch, lông mi run rẩy, cúi đầu cặm cụi viết: "Chép, chép..."
Tai anh ta nhanh chóng đỏ lên.
...
Sau tiết hai buổi chiều, toàn trường bắt đầu dọn vệ sinh.
Trên quảng trường trước tòa nhà tổng hợp của trường, giáo viên thể dục đang phân chia vị trí cho từng lớp.
Nhân viên đang dựng bục ký tên và màn hình LED.
Trước bục có một tấm thảm đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1695619/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.