Hạ Nhất Độ nhìn Cố Mang, cô gái này vẫn luôn rất thần bí, nếu không đến trường trung học Minh Thành, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Biên đạo múa đứng sau Thịnh Thính, nhà thiết kế của Lan Đình, thủ khoa thi đại học mười năm trước, sẽ luôn là một ẩn số.
Cùng lắm bọn họ chỉ biết y thuật của cô không tệ.
Cô thậm chí còn tuân thủ nội quy của trường trung học Minh Thành, khiêm tốn vô cùng.
Chỉ là luôn có những người không biết điều, cứ phải nhằm vào cô.
Lục Thừa Châu nắm tay cô, giọng nói khàn khàn đầy ấp áp: "Chỉ còn một tiết học nữa, xin nghỉ đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Cố Mang hơi nhướng mày, vẻ lạnh lùng trong mắt dịu đi phần nào: "Được."
Tần Phóng thấy chị đại không sao, thở phào nhẹ nhõm.
...
Sau khi Cục giáo dục làm rõ điểm số của Cố Mang, độ hot về Cố Mang trên hot search nhanh chóng giảm xuống, không ai phát hiện ra điều bất thường.
Điện thoại của Cố Âm cũng rất yên tĩnh.
Sau khi công bố điểm lúc bốn giờ chiều, họ hàng đều đến tìm cô ta hỏi.
Bây giờ lại không thấy ai lên tiếng.
Buổi tối, Cố Âm về nhà họ Lôi, nhìn thấy một đám người trong phòng khách, thì ngẩn ra.
"Ông ngoại, bà ngoại, cậu, mợ." Cô ta ngoan ngoãn gọi một tiếng, đặt cặp sách lên ghế bên cạnh.
Ông cụ Lôi nghe thấy điểm số của Cố Mang, một người gần trăm tuổi, chưa từng hối hận như vậy.
Ăn cơm tối cũng không có khẩu vị.
Bây giờ nhìn thấy Cố Âm, mây mù trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1733214/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.