Editor: Keiko, Lyvilam
Giờ này khắc này, đại não Lương Dĩ Chanh trống rỗng, động tác cũng có chút kinh hoảng thất thố.
Cô luôn cho rằng cô cùng chính mình kiếp trước giống nhau, lại biến thành một người mù.
Lương Dĩ Chanh nghiêng ngả lảo đảo mà không biết đụng phải nơi nào, như cũ phát ra thanh âm đồ vật va chạm vào nhau.
Phó Cẩn Tập bất đắc dĩ mà thật sâu hít một hơi, giờ phút này, thanh âm anh khàn khàn tăng thêm vài phần, ra lệnh nói:
"Em đừng nhúc nhích, liền đứng ở nơi đó!"
Nghe vậy, đối phương quả nhiên không có động tĩnh gì nữa, chỉ co rúm lại mà đáp một câu: "Em sợ! "
Phó Cẩn Tập đi theo thanh âm hướng đến gần cô vài bước, anh duỗi tay, muốn dắt tay cô.
Lương Dĩ Chanh thân thể cả kinh, hét to:
"A! Lưu manh, anh đang sờ nơi nào đó.
"
(Keiko: chẹp chẹp, tác giả không nói sờ tới chỗ nào hết:V, thật chán: ((((.
Hông ấy m.
n tự tưởng tượng đi nhó há há (●◡●))
"Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý.
" Nam nhân vội vàng thu hồi tay, thanh âm thập phần mất tự nhiên mà tạ lỗi nói.
Theo sau, anh chỉ dựa vào cảm giác kéo xuống một cái khăn tắm, vội vàng lại đưa tới trong tay Lương Dĩ Chanh, hoang mang rối loạn mà nói:
"Đây nhanh phủ thêm, đừng để bị cảm lạnh.
"
Lương Dĩ Chanh tiếp nhận khăn tắm, phát ra một trận thanh âm sột sột soạt soạt, một lát sau, Phó Cẩn Tập lại một lần xác nhận nói:
"Khoác tốt chưa?"
"Vâng.
" Lương Dĩ Chanh gật gật đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-pho-gia-ngao-kieu-hom-nay-khong-gia-benh/146442/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.