"Thất phu nhân, ta nghĩ đến còn có việc chưa làm xong, xin cáo lui trước." Lục Sa đỏ mặt chuẩn bị chạy trốn, tâm vốn yên tĩnh bất loạn nhưng lần này lại rối loạn.
Nếu như để Lục Sa rời đi như vậy, lần sau gặp mặt lại không biết đến năm nào tháng nào nàng dĩ nhiên không thể để Lục Sa cứ như vậy mà chạy thoát, đặc biệt là lúc nàng cảm giác được Lục Sa đối với nàng cũng không phải hoàn toàn là bất vi sở động, nàng càng không thể để Lục Sa chạy thoát.
Thôi Loan Thúy kéo cổ tay Lục Sa, cũng không để nàng rời khỏi đều là nữ tử Thôi Loan Thúy tuy rằng thoạt nhìn văn tú nhu nhược nhưng sức lực cũng không nhỏ hơn Lục Sa.
"Đừng đi." Giọng nói của Thôi Loan Thúy mang theo khẩn cầu, nàng chưa bao giờ nghĩ đến thì ra bản thân có thể nói với người khác như vậy.
Cũng có thể là Lục Sa cũng không phải chân chính muốn trốn tránh, tượng trưng mà giãy dụa một chút, không đành lòng, một nữ tử tâm cao khí ngạo năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, nếu nói không động tâm thì ngay cả bản thân nàng cũng không tin, nhưng nàng sợ, một lần bị tình cảm tổn thương trái tim vỗn dĩ không hề sợ hãi tình ái cũng trở nên khiếp đảm.
"Thất phu nhân....." Lục Sa không tự giác gọi một tiếng.
"Thanh Loan, ta vốn tên là Thanh Loan, ngươi có thể gọi ta như vậy." Dòng dõi thư hương có gia phong nghiêm cẩn, hậu thế cẩu thả làm sao dám dùng cái tên vốn có bôi nhọ gia môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-tai-thuong/2138694/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.