“Thẩm Lãng, qua đây với bà nội.” Lão thái thái Thẩm gia cười híp mắt nhìn cháu trai lớn.
Thẩm Lãng thong thả đi tới bên cạnh lão thái thái ngồi xuống. “Bà nội, trở về lúc nào? Sao cũng không bảo ba mẹ nói với con một tiếng?” Nói một tiếng thật tốt a, nói một tiếng y nhất định ở lại quân đội không về.
“Chiều nay tới, ông nội con nói nhắc trước, ta không cho, như vậy thật tốt a! Có thể cho con một kinh hỉ nha.” Đứa nhỏ này chính là bà nhìn lớn lên, tuy rằng mấy năm nay y ở quân đội, nhưng là đứa tinh ranh nhất trong nhà. Nói rồi y còn có thể về?
Thẩm Lãng không nói gì, nguyên lai đây mới là người cứng rắn nhất!
“Thẩm Lãng a, khi nào đem đối tượng dẫn về nhà cho ông bà nội nhìn một chút, con xem, sang năm con ba mươi ba tuổi rồi, nên thành gia a! Lúc ông nội con bằng tuổi con, đã có tứ thúc con rồi.” Lão thái thái cũng là một người thẳng thắn, một chút cũng không quanh co.
“Đúng vậy, Thẩm Lãng, nam nhân thành gia lập nghiệp, hiện tại nghiệp con cũng lập được rồi, thế nhưng gia vẫn chưa có bóng dáng đâu, chuyện riêng không thể chậm trễ nữa rồi.” Lão gia tử trước giờ luôn theo bước chân lão thái thái đi tiếp.
“Ông nội, bà nội, không phải là con không lo lắng chuyện riêng, mà là con quá bận rộn, căn bản là không có thời gian đi tìm a!” Y đích thật là rất bận, bận đến nỗi từ sáng tới tối đảo quanh ở trong quân đội, nhìn thấy toàn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248611/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.