“Đừng khóc! Nha đầu ngốc, bà nội không phải đã nói rồi sao? Không cho khóc, nghe lời.” Thẩm Lãng vỗ vỗ lưng Thẩm Nhất, nhẹ nhàng an ủi.
Y không nói còn đỡ, y vừa nói lời này Thẩm Nhất lần nữa cũng khống chế không được ghé vào trong lòng y, buồn bã cúi đầu nhỏ giọng khóc.
Mỗi ngày đều nhìn, mỗi ngày đều nghe lời của bác sĩ nói, mỗi một lần, chính là khôn cùng vô tận giằng co tra tấn, tử vong không đáng sợ, đáng sợ là nhìn tử vong chậm rãi tới gần, từng chút từng chút ăn dần sinh mệnh, nhìn thấy lại vô năng vô lực, chỉ có thể nhìn…
Thẩm Nhất đây là lần đầu tiên phát tiết khó chịu trong lòng, nhìn Thẩm Lãng, đại ca này từ nhỏ đã ổn trọng, cô biết mình có thể phát tiết một chút áp lực khổ sở lâu ngày của mình.
Thẩm Lãng cười khổ ôm lấy muội muội bất lực, cô khổ sở, y có dễ chịu gì? Từ nhỏ cha mẹ rất ít ở bên cạnh, lúc còn nhỏ y chính là một tay bà nội nuôi lớn, trí nhớ thời thơ ấu của y trước bảy tuổi cơ hồ không có cha mẹ, chỉ có ông bà nội, người phụ nữ đời này y kính trọng nhất có lẽ chính là bà! Rất nhiều tình cảm, y vẫn chưa kịp biểu đạt, lại có thể sẽ mất đi cơ hội này…
Hai anh em vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thẳng đến khi cảnh vệ viên của Thẩm Lãng đưa thuốc tới, Thẩm Nhất mới thu về cảm xúc không khống chế được, rời khỏi nhà của Thẩm Lãng và Đường Mộ.
Thẩm Lãng thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248841/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.