Bởi vì thời gian đi làm của Đường Mộ không có quy luật, Thẩm Lãng lại nghỉ ngơi ở nhà, phần lớn thời gian bọn hắn đều là ở lại trong đại viện, đọc sách, lên mạng, bồi bà nội tình trạng thân thể ngày càng suy yếu, hoặc vùi ở trên ghế trong sân ngủ.
Ngày chậm rãi trôi qua, Đường Mộ ở trong đây không có cảm giác bi thương khi tử vong tới gần, có chính là không khí gia đình vui sướng hài hòa.
Hắn đại khái có thể hiểu thái độ của người Thẩm gia đối với sinh tử, tính cách phóng khoáng, khiến bọn họ không hề câu nệ vui buồn vì sinh tử, có một ngày thì qua một ngày.
Người trong nhà nên đi làm thì đi làm, nên đi chơi thì tiếp tục đi, nên điên tiếp tục điên. Lão nhị lão tam Thẩm gia vẫn còn ở lại trú địa của mình, lão thất còn tiến tu ở nước ngoài...
Đặc biệt là Thẩm lão gia tử, mỗi ngày nên làm gì thì làm đó, đánh cờ chơi chim, thỉnh thoảng cùng với bạn già ở trong viện nói chuyện bọn họ từng trải qua trước kia, kể chuyện hài tử của bọn họ lúc còn nhỏ đã làm ra những chuyện hư hỏng gì, kể những chuyện thú vị của tôn tử bọn họ lúc còn nhỏ, thản nhiên như vậy tiếp nhận phân ly sắp đến gần, sinh tử phân ly…
“Sáng nay bác sĩ sẽ đến phải không?” Sáng sớm, Thẩm Lãng lặng lẽ thức dậy một lần, xuống lầu thăm bà nội, thuận tiện lấy bữa sáng cho tổ tông của y.
“Đừng tới, đêm hôm qua, bà nội một đêm không ngủ, trời vừa sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248850/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.