Tốc độ rất nhanh, nhưng động tác đi lên lại rất cẩn thận, sau khi nằm xuống, để Đường Mộ nằm ngửa, chính mình nghiêng người ngủ ở bên phải Đường Mộ.
“Nằm ngửa ngủ, đừng đè lên vết thương, khôi phục sớm một chút muốn nằm ngủ thế nào đều có thể.” Y trực tiếp kính dâng lên cánh tay của mình, để cho Đường Mộ nằm ngủ.
Đường Mộ gối lên cánh tay y, theo bản năng tới gần trong lòng y, ôm ấp quen thuộc này hắn mặc kệ quen giường thế nào, không có thì ngủ không ngon, nhưng mà hắn lại trì độn không biết đây là tình yêu. Hắn cư nhiên không biết tính cách này của mình, có thể ỷ lại vào một người đến loại trình độ này, thì chính là tình yêu…
“Ngủ.” Đường Mộ nhắm mắt lại mệnh lệnh nói.
“Nhưng mà anh ngủ không được, anh cứ như vậy nhìn em có được không?” Y ngủ không được, sợ không kiểm tra một cái, người trong lòng lại đột nhiên phát tác.
“Ngủ không được? Anh có muốn đi xuống chạy mấy km rồi đi ngủ hay không? Yên tâm, không chết được, yên tâm ngủ đi!”
Biết y đang lo lắng cái gì, trong lòng Đường Mộ rung động từng hồi. Nhưng miệng như cũ không buông tha người ta, ở trước mặt người này, hắn như trước quen dùng phương thức này hay là ngữ khí này để biểu đạt sự quan tâm không được tự nhiên của mình. Bây giờ muốn bảo hắn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ với y, tám phần chịu không nổi nhất chính là người này đi.
“Tổ tông, đã trễ thế này, anh mà đi xuống chạy, người ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/249013/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.