Thẩm Lãng né tránh các loại chén dĩa trên bàn ăn bay tới, chính là một thân công phu này của Đường Mộ rốt cuộc không phải là uổng phí! Không gian lại nhỏ hẹp như vậy, Thẩm Lãng tuy có thân thủ lợi hại, nhưng vẫn bị mảnh vỡ của chén sứ cao cấp sượt qua cánh tay, lại loạng choạng ngã xuống chậu hoa làm chân bị thương.
Bùm bùm một hồi, Thẩm Lãng luống cuống tay chân né tránh, chờ y vừa nhấc đầu lên thì thấy Đường Mộ tay chống lên xe lăn, ý đồ muốn đứng dậy nhưng lại đứng không vững.
"Tiểu tổ tông!" Mặc kệ đầy đất hỗn độn, Thẩm Lãng chạy nhanh lại tiếp được cục cưng bảo bối nhà mình đang bị choáng váng đầu.
"Choáng váng đầu có phải hay không?" Thẩm Lãng nhìn trên xe lăn cũng dính đồ ăn, trực tiếp đem Đường Mộ bế tới sofa trong ôm phòng khách, cầm gối dựa cho hắn dựa vào.
Đường Mộ đã đau tới mức phát điên, đau đến vặn vẹo mặt mày, Thẩm Lãng liền đem người ôm vào trong ngực, xoa chọc huyệt thái dương của Đường Mộ, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Nhưng là không có hiệu quả mấy.
"Tiểu tổ tông, đừng cử động! Nằm xuống đi, anh đi lấy thuốc cho em." Đem Đường Mộ đặt ở trên sofa, Thẩm Lãng đứng dậy lấy thuốc của Đường Mộ cùng nước ấm tới, uy hắn uống xong lại tiếp tục giúp hắn xoa đầu cho đỡ đau.
Đường Mộ nhắm hai mắt dựa vào đùi của Thẩm Lãng, ý thức dần dần đi xa.
Chờ Đường Mộ ngủ rồi, Thẩm Lãng mới tay chân nhẹ nhàng đắp thảm lên người Đường Mộ mới đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/249064/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.