Thẩm Lãng quay lại nhìn Thẩm Lăng Nhi như đang nhìn một tên ngốc.
"Ai muốn chồng em làm gì?"
Thẩm Lãng cố ý xuyên tạc ý tứ của Thẩm Lăng Nhi, làm cho tiểu nha đầu tức đến dậm chân. Cái tên đại ca hỗn đản này! Tại sao bây giờ lại càng ngày càng không đứng đắn như vậy hả? Còn khi dễ cô như vậy nữa?!
"Tiểu nha đầu! Anh khuyên em từ nay về sau đừng có dại mà đi trêu chọc đại ca, càng không nên đi trêu đại tẩu!"
Thẩm Tiêu lắc đầu! Hiện tại Thẩm thiếu tướng chính là một quả bom nổ chậm, chỉ cần tránh quả bom này đi thì tuyệt đối bao cậu sống đến tám mươi tuổi!
"Ngũ ca, em phát hiện đại ca thật sự thay đổi rất nhiều!"
Thẩm Lăng Nhi nhìn bóng lưng Thẩm Lãng bước vào trong nhà, khẽ than thở.
"Bây giờ em mới phát hiện ra à?"
Thẩm Tiêu cười cười, nhấc chân bước vào nhà.
"Đi vào! Em không muốn ăn cơm sao?"
Thẩm Mặc đẩy đẩy nha đầu đột nhiên mới hiểu ra này vào nhà.
"Ăn! Vì cái gì không ăn! Em đói muốn chết! Chúng ta vì chờ đại ca mà chờ tới bây giờ, anh ấy thế mà lại đối xử với em như vậy! Hừ!"
Thẩm Lăng Nhi khí thế đi vào nhà chính.
Thẩm Nhất kéo cô nàng lại: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em còn chưa biết rõ ràng đại tẩu chính là mệnh căn tử của đại ca à? Em cảm thấy bản tính của quân nhân có thể để cho em tùy tiện dính vào mệnh căn tử của họ sao?"
[Mệnh căn tử: số mệnh của bản thân]
"Em biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/249125/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.