Nghiêm Song ra ngoài. Hai người Quý Vãn Khanh và Sầm Hạ ánh mắt đối đầu. Quý Vãn Khanh nhìn cô gái mắt đỏ hoe vì khóc trước mặt, trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô rất bất an. Cô sợ chân mình không chữa khỏi, Sầm Hạ sẽ thất vọng, sẽ khó chịu; cô sợ cả đời mình tàn tật, trở thành gánh nặng của Sầm Hạ; cô sợ sau này khi vụ án tiến triển, mọi manh mối được điều tra ra, Sầm Hạ tốt bụng như vậy, lương thiện như vậy, còn bản thân cô với những trải nghiệm dơ bẩn kia không xứng với Sầm Hạ...
Sầm Hạ đã che giấu sự căng thẳng vừa rồi, nháy mắt với Quý Vãn Khanh, nói: "Bà chủ ướt đẫm người rồi, tiểu trợ lý giúp ngài lau khô nhé?"
Quý Vãn Khanh hoàn hồn, nhìn nàng.
Sầm Hạ cười, nói: "Bà chủ muốn mặc bộ đồ ngủ màu gì ạ?"
Hàng mi dài của Quý Vãn Khanh khẽ run lên, đưa tay ra hiệu:
"— Trợ lý chọn."
Sầm Hạ giúp cô lau mồ hôi trên người. Chỗ Quý Vãn Khanh nằm ướt nhẹp, quần áo thay ra cũng ướt sũng.
Cô vừa được châm cứu nên không thể tắm rửa. Sầm Hạ giúp cô lau người, thay quần áo sạch sẽ, rồi thay ga trải giường và vỏ chăn mới. Giường rất lớn, Quý Vãn Khanh nằm trên đó, cảm giác cả người như lọt thỏm vào trong.
Sầm Hạ thu dọn quần áo, ga trải giường và vỏ chăn bẩn.
Cơ thể Quý Vãn Khanh đã ở trong trạng thái kiệt sức cùng cực, hai chân mỏi nhừ không ngừng. Cô nằm trên giường, không chớp mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-xung-hi-cuu-vo-benh-tat/2874833/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.