Người cha này chắc hẳn đã làm cô bé tổn thương rất sâu sắc?
Bằng không, làm con gái mà thấy cha bị người khác đánh, làm sao sẽ đứng yên như vậy chứ?
“Tôi. . . . . . Tôi có thể chứ?”
Nhìn thân hình hắn cao lớn, bàn tay to giống như quạt hương bồ [1], nếu như hiện tại nàng ra tay, vậy sau này. . . . . .
Phụ nhân sợ hãi nhìn nam nhân đã không còn chút lực công kích nào nằm trên mặt đất, nàng hận hắn, rất hận rất hận, nhưng. . . . . .
Nàng vẫn không dám đánh hắn, hắn rất lợi hại, những lúc đánh nàng đều không hề nương tay.
Nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng ta, Bảo Bảo lại nhìn nam nhân không thể động đậy nhưng vẫn phách lối như cũ đang nằm trên đất, lạnh lùng nói:
“Tùy tiện đánh là được rồi, đại thẩm, nếu như ông ta dám động vào một sợi tóc của bác, bác cứ đến phủ Hiên Vương tìm tôi là được! Về phần ông. . . . . . Nghe nói trong thiên lao có rất nhiều chỗ trống, có muốn tôi báo cho họ một tiếng, mời vào hưởng thụ mấy ngày không? “
Thiên lao? Đây chính là nơi vào mà không thể ra, mà tên nhóc này nói đến phủ Hiên Vương, sẽ không phải là. . . . . .
“Công tử tha mạng, tiểu nhân không dám, không dám nữa. . . . . .”
Hắn bị dọa sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, thấy khí thế trên người Bảo Bảo, hắn nên sớm biết rằng đứa trẻ này không phải là người thường rồi, không nghĩ tới.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nu-co-thai-cung-xuyen-qua/804652/quyen-7-chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.