“Đúng. Phải học được cách tìm niềm vui trong nỗi khổ!”
Giống như A Q, rất lâu, đặc biệt là ở thời điểm không thể nào tránh được, tư tưởng như vậy đúng là không tệ.
“Lộ Nhi, ta sẽ cố gắng. . . . . .”
Lại đưa cho Lộ Nhi một cái đùi gà, Cô Ưng cười nói:
“Được rồi, trước tiên đối xử tử tế với cái bụng của cô đi. Thừa dịp vẫn còn nóng, ăn nhanh một chút . . . . .”
Nhìn đùi gà, thân thể Lộ Nhi cứng đờ, mũi cảm giác có chút chua xót:
“Cô Ưng, anh vẫn chưa ăn, mỗi người chúng ta một phần, tôi ăn xong rồi, đây là của anh. . . . . .”
Nhận lấy gà, Lộ Nhi kéo xuống một miếng, nhưng không cầm đùi gà lên.
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn. . . . . . . . . . . .”
Nhìn Cô Ưng cũng ăn, trong lòng Lộ Nhi ấm áp.
Cô Ưng, sát thủ trong truyền thuyết, nhưng Lộ Nhi biết, ở trước mặt nàng, Cô Ưng hôm nay chính là một người bình thường, người rất bình thường rất bình thường mà thôi.
Mặc dù Cô Ưng là sát thủ, nhưng hắn vẫn là một người đàn ông tốt, sau này nếu như người nào may mắn đi theo hắn, nhất định cũng sẽ rất hạnh phúc.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Trước mắt là một bàn tay to đang vẫy, Lộ Nhi ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười:
“Sao vậy, Cô Ưng?”
“Đang suy nghĩ gì?”
Cô Ưng nhếch mày, nàng đang nghĩ đến Hiên Vương? Bây giờ mới ra ngoài được một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nu-co-thai-cung-xuyen-qua/805375/quyen-5-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.