“Vương gia, ta cùng Khánh Vương là bằng hữu, chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Ta. . . . . . Vương gia, tính khí Khánh Vương rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện có chút xấu xa, thật may chỉ là trêu cợt ta, nhưng. . . . . . Nhưng ở trước mặt hắn, lúc nói chuyện cùng hắn, ta không cần suy nghĩ cái này cái nọ, mặc dù nói vài lời khó nghe có thể khiến hắn tức giận, nhưng thật lại không như vậy. . . . . .”
Ô ô, thật oan uổng, cứ ra ngoài vui đùa một chút đi, tại sao lại liên lụy đến vấn đề này?
Nàng cũng không muốn nói thật, nhưng bị con ngươi màu lam trừng, nàng lo lắng càng nói càng hoảng, lại càng dễ dàng chữa lợn lành thành lợn què.
Trong lương đình, chợt thổi tới một cơn gió nhẹ, trong hồ thỉnh thoảng có một hai con cá nhảy lên làm mặt nước dao động. . . . . .
Nhiều loại hoa, bươm bướm bay múa tìm những bông hoa đẹp nhất trong hoa viên chơi đùa chơi đùa . . . . . .
Bốn phía thật yên tĩnh, gương mặt hắn cực kỳ trầm tĩnh, tay lại nắm chặt một chút, Lộ Nhi không dám kháng nghị, nhưng Bảo Bảo lại không như vậy.
Nó chợt đá đá chân, kháng nghị phụ thân không ôn nhu.
Thân thể Hiên Vương cứng đờ, tay đột nhiên buông lỏng một chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh đến dọa người.
“Vương gia, chàng xem, chàng lại nổi giận, mỗi lần chàng đều như vậy, luôn thích nổi giận. Ô ô, ta biết là không thể nói thật mà. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nu-co-thai-cung-xuyen-qua/805561/quyen-4-chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.