Ngũ Độc giáo là một Giáo phái khá lớn, có rất nhiều phân đàn nhỏ rải rác khắp bốn quốc gia : Triệu, Thổ, Siêm, Bắc. Tổng Phân đàn chính của Bản giáo lại nằm tại sát biên giới giữa Thổ Quốc và Triệu Quốc Đối điện đỉnh núi Lĩnh Nam hùng vĩ,có tên là núi Diêm Bắc.
Sở dĩ chọn nơi đây này là vì địa thế hiểm trở, mà bọn họ còn là hàng xóm của Độc Vương cốc trên núi Lãnh Nam . Cũng nhờ thế Ngũ độc giáo dù là tà ma ngoại đạo vẫn vững như thái sơn. Bởi vì dù không kiêng dè thế lực Ngũ Độc giáo cũng phải nể mặt với Độc Vương. Muốn đến Diêm Bắc phải qua Lãnh Nam. Đó cũng là lí do trên giang hồ Ngũ Độc giáo dù đắc tội vô số nhân sĩ võ lâm, nhưng chưa một môn phái nào đám chạy đến tổng giáo đàn tính sổ vói bọn họ.
Diêm Bắc là một ngọn núi có nhiều độc dược nhất từ trước đến nay. Dĩ nhiên độc dược kia không phải tự nhiên mà có…mà do bọn họ trồng được. Tại Diêm Bắc này không kí quanh năm ẩm thấp, âm u, lạnh lẽo…Rất thích hợp trồng độc dược.
Tại Tổng phân đàn chính của Ngũ Độc giáo, Uyển Uyển mệt mỏi ngồi dựa vào chiếc ghế giáo chủ, lật mớ sổ sách ra xem, đôi mày nhíu chặt. Từ ngày nàng bận rộn đuổi theo Vô Tình đã bỏ bê công việc trong giáo, không lo đến. Uyển Uyển đã giao mọi việc lại cho Nhã Đường làm chủ. Một mặt nàng muốn Nhã Đường quen việc, mặt khác muốn con bé biết được giá trị của cuộc sống. Để sinh tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-cua-giao-chu/187344/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.