Phòng ngủ đến thư phòng chỉ cách vài bước chân, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi. Cửa thư phòng không đóng, tựa như đã biết có người sẽ tới, cố ý mở ra chờ đợi.
Cửa không có ai canh giữ, Thẩm Thư Dao liền trực tiếp bước vào. Làn váy nhẹ nhàng lướt qua ngạch cửa, bước chân dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tạ Ngật sau án thư. Ánh nắng ấm áp chiếu vào, làm nổi bật sườn mặt của nam nhân, ngũ quan càng thêm sắc nét, mê người, đôi mắt đen nhánh chứa ánh sáng, toát lên vẻ cuốn hút khó tả.
Thẩm Thư Dao bỗng nhận ra, mình đã rất lâu không nhìn kỹ hắn, trước mắt khi tinh tế quan sát, cảm giác có điều gì đó khác biệt. Dường như hắn ôn hòa hơn, gần gũi hơn, so với trước kia cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
“Nhớ gõ cửa,”
Vừa mở miệng, Thẩm Thư Dao bĩu môi, cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Tạ Ngật vẫn giống như trước, lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, giống như người khác thiếu tiền hắn không bằng.
Thẩm Thư Dao tự biết điều, quay đầu bước ra ngoài, rồi lại gõ cửa tiến vào. Tạ Ngật đang xem thư, nghe thấy tiếng gõ cửa thì hạ tay, nhìn về phía cửa.
“Tiến vào.”
Thẩm Thư Dao trong lòng không vui, biểu cảm trên mặt cũng chẳng muốn giả vờ, không phục mà đứng đó một hồi, ánh mắt nhìn về phía Tạ Ngật như muốn ăn thịt người,Tạ Ngật vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng, thần sắc thản nhiên.
Một lát sau, cảm xúc của Thẩm Thư Dao mới dần bình tĩnh trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547219/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.