Một năm sau, Vệ Phong kéo quân đến Biện Kinh.
Đàm Tam Khuyết áp giải dân chúng Thanh Giang lên tường thành: "Vệ Phong, nếu ngươi dám công thành, những người này đều phải chết."
Vệ Phong chắp tay: "Vậy ta đi đây."
Lập tức rút quân ba mươi dặm.
Đàm Tam Khuyết: "Hả?"
Dọa lui được Vệ Phong, Đàm Tam Khuyết đắc ý yến tiệc quần thần: "Hừ, mọi người đều nói, Vệ Phong dùng binh như thần. Nhưng chỉ vài cái mạng của dân đen đã có thể khiến hắn từ bỏ đông chinh. Từ bi thì không thể dẫn binh, kiến thức của hắn, cũng chỉ là kẻ canh cổng mà thôi."
Khi hắn ta đang uống rượu, những người trong thành Biện Kinh bất mãn với sự tàn bạo của Đàm Tam Khuyết đã liên kết với quân ta, mở cổng thành. Vệ Phong dẫn năm nghìn binh mã, miệng ngậm tăm, bọc chân ngựa, lặng lẽ vào thành.
Ngày hôm sau, trên tường thành cao mười trượng của Biện Kinh, cờ xí đã thay dổi. Đàm Tam Khuyết cố thủ trong hoàng thành vài ngày, nhưng cũng nhanh chóng thất thủ trước đòn tấn công của Vệ Phong.
"Nghe nói, khi Vệ Tướng quân bắt được Đàm Tam Khuyết, hắn ta đang định nhảy xuống cái giếng cạn ở hậu hoa viên để trốn thoát. Thấy đường cùng, Đàm Tam Khuyết chỉ thẳng vào mũi Vệ Tướng quân mà mắng: Ngươi cướp thê tử người ta, còn muốn g.i.ế.c trượng phu người ta, ta chưa từng thấy kẻ nào trơ trẽn vô liêm sỉ như ngươi!"
Ta tức giận đập bàn đứng dậy: "Đàm Tam Khuyết nói cái quái gì vậy? Vệ Phong không cho hắn ba d.a.o sáu lỗ à?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.