Ta trở về Lưu gia một chuyến, bái kiến các vị thúc bá.
"Đàm Tam Khuyết lấy danh khởi binh vì triều đình, nhưng giờ đây lại xưng vương ở phương Nam, ỷ vào thân phận Công chúa của ta để ra lệnh cho chư hầu, quả thực là phản tặc nhà Hán. Chúng ta đều là hoàng thân quốc thích, lẽ nào cứ thế mà nhìn triều đại đổi chủ sao?"
"Tiên đế không có nhi tử, huyết mạch đã đứt rồi."
"Ta vẫn còn sống sờ sờ mà, không phải sao?"
Mọi người quay sang nhìn nhau, vô cùng kinh hãi.
"Nhưng Công chúa... Công chúa là nữ nhi..."
Ta tức giận ném ly rượu:
"Các ngươi thà chọn một nam nhân họ Đàm, chứ không muốn một nữ tử họ Lưu ư?"
"Hôm nay hắn ta lấy mỹ nhân Giang Đông, ngày mai sẽ lấy mỹ nhân Quan Đông, mỹ nhân Lũng Tây."
"Bốn trăm năm cơ nghiệp nhà Hán, đến lượt các ngươi, ngay cả địa vị hoàng thân quốc thích cũng không giữ được, đó là điều các ngươi muốn thấy sao?"
Mọi người bàn bạc một hồi, sau đó đồng thời quỳ lạy: "Gia chủ có diệu kế gì?"
"Chia nhau ra, trở về đất phong của mình, tích trữ lương thực, tập hợp binh mã."
"Vậy còn gia chủ..."
"Ta tự có cách thoát thân."
Gần đây Đàm Tam Khuyết muốn ra ngoài đi săn, ta và Tống Bảo Bình đều phải đi cùng.
Mấy ngày trước ta nhận được tin, Tống Bảo Bình đã có thai.
Đàm Tam Khuyết cố tình giấu không nói cho ta biết.
Ta cưỡi ngựa chạy đến chỗ Tống Bảo Bình, nàng ta đang thêu hoa, thấy ta thì lập tức đứng bật dậy.
Gương mặt nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-muon-phong-hau-ta-dan-binh-soan-ngoi/528944/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.