Ngày thường Liễu thị rất yêu thương nàng con gái nhỏ của mình, vì vậy nên Trần Diệu Diệu được nuôi đến mức có hơi yếu ớt, đôi mắt đen ngấn lệ, nàng ấy dựa đầu vào vai Đoạn Lăng, cong môi hỏi Chiêu Doanh: "Chiêu tỷ tỷ, nương của muội đâu rồi?"“Diệu Diệu ngoan nha, nương ngươi bây giờ đang có chuyện phải làm, một lát nữa sẽ trở về.
” Chiêu Doanh sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Trần Diệu Diệu an ủi nói, trạng thái bây giờ của Liễu thẩm, chỉ sợ không thể chăm sóc nổi Trần Diệu Diệu, cho nên vẫn là không bế nàng ấy đi ra ngoài trước thì tốt hơn.
Miệng của Trần Diệu Diệu lại cong xuống phía dưới một chút, nàng ấy hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc, vẫn không nói ra, nàng ấy xoay người vùi đầu vào lòng ngực của Đoạn Lăng.
Chiêu Doanh nhìn thấy hành động của Trần Diệu Diệu, nàng hỏi: "Diệu Diệu, muội muốn nói cái gì?"Trần Diệu Diệu một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Chiêu Doanh: "Chiêu tỷ tỷ, có phải nương muội ra ngoài tìm đại ca muội rồi không?"Chiêu Doanh nghe xong thì sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Lăng rồi mới hỏi: “Diệu Diệu, sao muội biết?"Trần Diệu Diệu cười, có vẻ rất vui, nhưng nàng ấy nhanh chóng lại bĩu môi: "Đại ca muội buổi sáng đã nói với muội, huynh ấy muốn đi ra người lang bạt, chờ sau khi thành công, đại ca sẽ quay lại đón chúng muội, đưa bọn muội đi sống những ngày tốt đẹp.
"Thì ra là Trần đại ca đã nói cho người nhỏ tuổi nhất trong nhà, miễn cưỡng mà nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-nam-phan-nu-trang/75764/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.