Chiêu Doanh đưa kẹo hồ lô qua, nàng không vội ăn mà đưa vào miệng Đoạn Lăng trước.
Nụ cười trên mặt Đoạn Lăng sâu hơn một chút, hắn mở miệng, "nhấp" một cái, cắn quả sơn tra đầu tiên.Chiêu Doanh vừa lòng gật gật đầu, lúc này nàng mới thu tay lại, rồi cắn.Quả sơn tra đỏ rực khiến người ta phải nuốt nước miếng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chiêu Doanh cắn một nửa, nheo mắt lại vì chua, tuy nhiên lớp đường phèn bao bọc bên ngoài đã nhanh chóng giải tỏa vị chua.
Hương vị hòa quyện với nhau một cách tuyệt vời.Hai tỷ muội cứ thế đứng trong góc như thế này, chia sẻ một xiên hồ lô.Thấy Đoạn Lăng đã ăn xong, Chiêu Doanh vội vàng cắn một nửa còn lại, sau đó đưa kẹo hồ lô vào miệng Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng hơi nghiêng người, cắn một cái nữa từ xiên tre.Trong lúc di chuyển, bọn họ đã ở rất gần, Chiêu Doanh nhìn thấy Đoạn Lăng đôi mắt cụp xuống, lông mi dài và rậm như một chiếc quạt nhỏ, không hiểu sao đầu nàng bỗng trở nên trống rỗng, nàng hoàn toàn quên mất tiếp theo phải làm hành động gì.Đoạn Lăng đứng thẳng dậy, nhìn thấy muội muội mình vẫn còn đang ngơ ngác cầm kẹo hồ lô, hắn nhướng mày, nâng cánh tay lên, gõ nhẹ lên trán Chiêu Doanh.Chiêu Doanh hồi phục tinh thần lại, nàng cười với Đoạn Lăng, sau đó rút tay về, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.Lúc này, Đoạn Lăng lại lấy ra một túi tiền khác, hắn lại nghiêng người, buộc chiếc ví quanh hông của Chiêu Doanh.Chiêu Doanh trở nên vui vẻ hơn, không cần nhìn cũng biết đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-nam-phan-nu-trang/75792/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.