Lý Ngôn Đình không biết rõ chạm vào căn gân của hắn, càng nói càng hăng say, vẻ mặt cực kỳ tiếc hận, ô hô thương thay như cha mẹ chết.
"Chao ôi, ngươi nói thủ phụ đại nhân của chúng ta, phong thái thiên nhân như vậy, tại sao lại lấy con cọp cái? Ta còn nghe nói cọp cái kia không chỉ lớn lên xấu vô cùng, còn rất không tuân thủ nữ tắc, cơ hồ mỗi ngày đều chạy ra ngoài. Ngươi nói một nữ nhân, không hảo hảo ở nhà giúp chồng dạy con, cả ngày chạy ra ngoài làm gì, thật không ra làm sao. Thủ phụ đại nhân của chúng ta anh minh thần võ, cũng không biết là trúng phải bùa mê gì của cọp cái kia, nhất định lànàng ta học được cái yêu tà gì đó. Nghe nói dân gian có cái gì kêu Nhật Nguyệt Giáo, giáo chúng bên trong chuyên tu luyện mấy loại công phu mê hoặc tâm trí con người..."
Kỷ Ninh thấy hắn nước bọt bay tứ tung, quả thực muốn thổ huyết, nếu không phải đây là Hàn Lâm viện không thích hợp để đánh, nàng thật hận không thể đánh hắn quỳ trên mặt đất đọc Tam tự kinh.
Người này lá gan cũng thực lớn, thế nhưng dám ở Hàn Lâm viện nói xấu sau lưng thủ phụ.
"Kỷ huynh, sắc mặt ngươi sao khó coi thế? Không phải lại đau nhức ở đâu chứ?"
Kỷ Ninh thở dài một hơi, chỉ mình nói, "Lý huynh, ta có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi, ngươi tất yếu phải thành khẩn thật lòng trả lời ta."
"Kỷ huynh có vấn đề gì, cứ việc hỏi, ta nhất định hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết."
Kỷ Ninh tương đối có chút ngượng ngùng nói, "Lý huynh, cái kia, cái kia... Cảm thấy tại hạ... Lớn lên trông thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-nha-ta-la-thu-phu/211954/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.