Nghe được Vũ Kỳ Kiệt phân phó, Kiều Nhạc Thủy trầm mặt gật đầu.
Không có ai xem con mắt Kiều Nhạc Thủy vừa nhìn thấy như ảo giác, hoặc là nhìn lầm.
Nơi này là Thiên Chi Nguyên, nó đã từng là một chiến trường cổ, tích lũy vô số âm khí, oán khí và chấp niệm..
Những khí tức oán hận này được trời ưu ái trong hoàn cảnh tại Thiên Chi Nguyên, dần dà ngưng tụ thành hình, bọn nó có thể huyễn hóa thành đủ loại quái vật, chiếm cứ ở khắp nơi trong Thiên Chi Nguyên, mang theo ác ý cực lớn đối với tất cả sinh linh tiến vào Thiên Chi Nguyên.
Dù sao, Thiên Chi Nguyên không có một chỗ nào là an toàn, bên trong hồ này có cái gì, bọn họ cũng không thể xác định.
Văn Kiều nhìn về phía khác, hai con mao đoàn ngồi xổm trêи bả vai nàng cũng thò đầu nhìn xem, bộ dáng lông xù khả ái kia, không có chút lực uy hϊế͙p͙ nào, trông giống như sủng vật nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.
Thuyền an toàn im lặng di chuyển trêи mặt hồ, đi về phía trung tâm hồ nước.
Bóng dáng đám người trêи thuyền phản chiếu ở trêи mặt hồ, lắc lư tùy theo gợn sóng nổi lên lúc con thuyền di chuyển, đột nhiên thân thể của bọn họ giống như bị một bàn tay nhăn nheo bắt lấy.
Trêи mặt hồ mênh ʍôиɠ, chỉ có một con thuyền nhỏ và năm người trêи thuyền, trong không khí lộ ra một loại hơi thở ngột ngạt.
Đột nhiên, Văn Thỏ Thỏ lớn tiếng gào rít, móng vuốt cầm lấy linh quả đập vào trong hồ.
Văn Kiều nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/1488593/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.