Ném thì đã sao?" Không sao cả nhún vai một cái, Đế Tuấn cười cà lơ phất phơ, chỉ là, ý lạnh như tuyết đọng ngoài thần điện vạn năm không thay đổi, đông lạnh ở đáy mắt.
"Phụ hoàng ngươi cả đời khổ cực giữ vững cơ nghiệp, tâm huyết nhiều đời Đế Vương, hoang phế ở trên tay ngươi, ngày nào đó ngươi có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông? ? " Hậu Thổ càng nói càng kích động, thân thể giống như mưa to lá rụng, không tự chủ được run rẩy.
Trời mới biết vì sao nàng kích động như thế.
Nếu như để ý, cần gì phải cướp đi Linh đế, gây ra chuyện cười to này, đẩy nhau cùng vào tình thế không lối thoát.
Đế Tuấn không thèm để ý chút nào, "Đó là vấn đề của ta."
Không có quan hệ gì với người này.
Trời đất bao la, ai có thể trói buộc hắn?
Một Hậu Thổ chưa từng lọt vào trong mắt hắn.
Theo đuổi tâm tư của mình, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều im lặng.
Hơi thở của Huyền Minh như có như không, thỉnh thoảng buồn bực ho khan vài tiếng, đó là tiếng động duy nhất ở phát ra trong thần điện.
Hồi lâu, tiếng bước chân mất trật tự truyền từ ngoài vào, rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt, thì ra là người vẫn chưa từng xuất hiện Tiêu Duy Bạch, trên người mang theo một cỗ máu tanh, quỳ gối trước mặt Đế Tuấn, "Khởi bẩm bệ hạ, Long Đằng đoàn đã khống chế toàn bộ thế cục, bên ngoài hiện tại đều là người ngựa của chúng ta."
"Làm rất tốt." Nhàn nhạt tán thưởng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1940799/quyen-5-chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.