Ở trong sơn động tối tăm lâu rồi, một lần nữa trở lại mặt đất thì trong lòng cảm thấy thoải mái.
Ngước mắt nhìn lại, một mảnh bông tuyết trắng xóa, tràn đầy trời đất, cũng không có màu sắc khác, không có người ở, tìm không được dấu vết đồng loại.
Đây chính là Thánh Địa Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết võ lâm sao?
Thật khác xa với tưởng tượng của mọi người.
Nhìn chung quanh, đây cũng giống như mọt ngọn núi không có gì đặc biệt chứ sao.
Mộ Lăng Không hít thở sâu một hơi, "Vị trí của chúng ta nây giờ chắc là đỉnh núi, bên kia có một sườn đồi, các ngươi đi qua nhìn xuống, sẽ hiểu."
Thái Nhất phản ứng nhanh nhất, sau khi nhảy qua, nửa ngồi ở trong hố tuyết, bất động.
"Nơi này. . . Còn là nhân gian sao? ?" Tiêu Duy Bạch theo sát phía sau, phát ra một tiếng cảm thán.
Đế Tuấn cùng Mộ Lăng Không nhìn nhau cười một tiếng, hơn nửa ngày sau, mới chắp tay cùng nhau tới.
Đập ngay vào mắt, khắp nơi óng ánh, đình đài lầu các.
Nơi này giống như Tiên Cung trên chín tầng trời, vật liệu xây dựng cũng không giống như ở chân núi.
Những ngôi nhà kia óng ánh trong suốt, giống như là dùng băng mài dũa, phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt người.
"Tất cả mọi thứ ở nơi này, đều là dùng vàng bạc đá quý điêu khắc thành, nóc nhà là lớn dùng miếng thủy tinh lớn, trang sức cũng dùng là bảo thạch các loại, đợi lát nữa tới gần mới có thể nhìn rõ ràng hơn." Khi còn bé thường tới đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1940848/quyen-4-chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.