Đế Tuấn rốt cục quay người trở về, nắm lấy tay Mộ Lăng Không, thật cẩn thận đi lên phía trước "Nương tử, đợi lát nữa nhắm mắt lại không nên nhìn, ngàn vạn lần đừng dọa đến cục cưng của chúng ta, tiểu hài tử không chịu được hù dọa, ban đêm sẽ gặp ác mộng."
Nàng ngửi thấy được mùi máu tanh rất nồng trên người của hắn.
Nhưng tính trẻ con của Đế Tuấn lại khiến nàng nhịn không được muốn cười "Vẫn chưa đến hai tháng đâu, đại khái cái gì nó cũng không nhìn được, phu quân, có lẽ ngay lúc này ta không nên nói chuyện này cho chàng biết."
"Như vậy sao được? Ta thân là cha của đứa nhỏ, nàng không chịu nói cho ta biết đầu tiên làm sao mà được." Kháng nghị xoa bóp gương mặt của nàng, bộ dáng Đế Tuấn che chở cho nàng, rất giống như đang cầm một pho tượng thạch anh Quan Âm, thật cẩn thận, chỉ lo có một chút sơ xuất.
"Nhưng mà ngay lúc này, chàng không thể phân tâm chịu ảnh hưởng." Cúi đầu xuống, nàng giống như một đứa bé làm sai đang sám hối.
Ban đầu có rất nhiều lo lắng để ở trong lòng, nàng theo bản năng che giấu bí mật nhỏ này không nói ra miệng, lúc này lại đang hối hận không thay đổi quá mức xúc động.
Trong lòng Đế Tuấn muốn trẻ đứa trẻ, nàng là người hiểu rõ nhất, vốn là trông cậy vào thai nhi chưa thành hình ở trong bụng, để hắn có thể thu liễm một ít, bảo trọng chính mình.
Không ngờ tới, ngược lại càng thêm kích thích hắn dũng cảm tiến tới.
Con đường trước mắt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1940902/quyen-4-chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.